Ánh Trăng Trong Lòng Biển Cả - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:01:49
Lượt xem: 5
Đây là bộ truyện đầu tay của mình, nên sẽ còn nhiều thiếu sót. Mong mọi người bỏ qua và ủng hộ cho mình nha🌷- Thanh Nguyệt Hạ Ly.
________________
Thượng Hải - thành phố mà người ta thường ví như một viên ngọc lấp lánh. Từ những tòa nhà chọc trời cao vút lên bầu trời đêm, nơi ánh đèn neon rực rỡ soi sáng cả một thành phố. Đến những con hẻm nhỏ sâu thẳm, nơi tiếng bước chân người qua lại vọng lên mọi ngõ ngách. Và đây còn được gọi là thành phố không bao giờ ngủ. Cũng là nơi gặp gỡ, bắt đầu cho một câu chuyện nào đó. Nơi đây cũng được xem là thế giới của sự xa hoa, tầng lớp thượng lưu nhiều không kể xiết.
Tại Dương gia, một trong những gia đình quyền thế của Thượng Hải. Dương Hàn Thần sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, được anh trai bảo vệ chở che. Cứ ngỡ giấc mộng tuyệt đẹp này sẽ không bao giờ kết thúc nhưng đến một ngày mẹ anh - Liễu Linh Lan phát hiện ra chồng mình - Dương Quang Lê ngoại tình.
"Nếu như cô đã biết thì tôi sẽ nói thẳng luôn, ly hôn đi! Người tôi yêu mới là Hà Tâm Dao."
"Anh vì con ả đó mà ly hôn với tôi!!"
Hạ Ly
... Chát...
"Ai cho cô dám gọi cô ấy là con ả."
Dương Quang Lê dơ tay tát thẳng vào mặt Linh Lan, lực mạnh đến nỗi khiến cô ngã xuống đất. Da thịt tiếp xúc với sàn nhà lạnh lẽo, ngước mắt lên thấy vẻ đắc ý trên khuôn mặt của Hà Tâm Dao.
"Anh được lắm, bao nhiêu năm nay kết hôn anh không dám đụng đến tôi, bây giờ vì một con ả mà ra tay với vợ mình."
Lúc này trong bếp cậu thấy mẹ mình bị đánh vội vàng lao ra đứng chắn trước mặt nhằm muốn bảo vệ cho mẹ của mình.
"Sao cha lại đánh mẹ, còn người phụ nữ đứng kế bên là ai?!"
"Chuyện của người lớn con nít xen vào làm gì." Dương Quang Lê tiến tới đẩy cậu ra, Liễu Linh Lan tức giận gượng dậy xô ông ta ra.
"Anh làm gì cũng được nhưng cấm anh đụng vào con trai tôi."
Nói rồi cô ôm lấy cậu vào lòng muốn dùng thân thể của mình để bảo vệ cho cậu. Còn Hà Tâm Dao thấy Dương Quang Lê bị đẩy ra liền nhanh chóng chạy tới làm mặt đáng thương.
"Anh... Anh có bị làm sao không."
Được cô ta quan tâm, lo lắng ông ta càng trở nên dịu dàng với cô ta hơn, đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía hai mẹ con cậu.
"Đúng là mẹ nào con đấy, chỉ nhìn vào thôi cũng đủ khiến cho người ta chán ghét."
"Ông không được nói mẹ tôi như thế." Cậu tức giận, ai nói gì cậu cũng được nhưng nếu đụng đến mẹ cậu cậu sẽ không bỏ qua.
"Hôm nay gan to rồi, dám lớn tiếng với bố của mày hả?"
"Tôi không có người cha như ông, ông đánh mẹ tôi, dẫn người phụ nữ khác từ bên ngoài về chắc chắn là muốn cướp hết mọi thứ của mẹ tôi, đồ phụ nữ xấu xa."
"Con... Sao con lại nói ta như thế." cô ta ôm mặt khóc nức nở. Ai nhìn vào cũng thấy thật xót xa, đáng thương.
Thấy cô ta ôm mặt khóc, Dương Quang Lê như nổi điên định ra tay với cậu nhưng Liễu Linh Lan đã nhanh chóng cản lại, hất tay ông ta ra. Lực lần này so với lần trước mạnh hơn gấp mấy lần.
"Tôi đã nói là ông không được động đến con trai tôi rồi mà." Tức giận.
Không khí trở nên căng thẳng, Hà Tâm Dao vội tiến lên giảng hòa nhưng thực chất lại cố gắng thêm dầu vào lửa.
"Anh. Em không sao mà, chắc là do em đột nhiên tới nên thằng bé không thích em." vừa nói cô ta vừa lấy tay gạt đi giọt nước mắt trên khóe mắt mình.
Nghe vậy ông ta liền đau lòng vội vàng ôm lấy cô ta nhẹ nhàng an ủi.
"Em không phải tự trách, nếu có trách thì trách cô ta không chịu ly hôn rồi cuốn gói khỏi đây. Đã để em phải chịu nhiều thiệt thòi rồi." nói xong ông ta còn hôn lên má cô ta như để trấn an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-trang-trong-long-bien-ca/chuong-1.html.]
Thấy một cảnh này Liễu Linh Lan không khỏi chua xót, cô vội lấy tay che mắt cậu lại, bây giờ nhìn lại cô lại cảm thấy kinh tởm buồn nôn.
"Đem đơn ly hôn đến, tôi sẽ ký nhưng cổ phần của công ty anh đừng hòng lấy được dù chỉ là một phần trăm."
"Hahaha..."
"Liễu Linh Lan, cô nghĩ cổ phần vẫn thật sự đang nằm trong tay cô sao? Từ lâu cô đã bị tôi lừa san hết cổ phần sang cho tôi rồi."
"Anh.... Cái gì!! Không thể nào, làm sao lại có chuyện đó được." Liễu Linh Lan như không tin vào những gì mình vừa nghe được từ miệng ông ta.
"Mẹ... Mẹ ơi."
"Mẹ không sao." cô lấy tay vuốt nhẹ đầu cậu để khiến cậu không phải lo lắng.
Cô tính nói gì đó nhưng bị ông ta ngắt lời. "Nhớ cái đêm kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng ta chứ. Tôi đã nhân lúc cô không tỉnh táo mà kêu cô ký vào hợp đồng chuyển nhượng hết cổ phần cho tôi đấy. Không ngờ chứ gì."
"Không... Không Dương Quang Lê, ông là đồ kh** ***."
Mặc kệ tiếng chửi của Linh Lan đằng sau, ông ta thản nhiên ôm eo cô ta bước ra ngoài. Lúc này, anh cậu - Dương Nhất Minh mới từ buổi tự học buổi tối trở về chứng kiến cảnh mẹ mình gào thét trong tuyệt vọng. Còn người cha mình hết mực kính trọng lại đang ôm một người phụ nữ và có những hành động thân mật.
"Nếu như lúc đó mẹ tôi không lấy ông thì bây giờ ông không thể đứng được ở thành phố này đâu. Dù gì tất cả những gì ông có được ở hiện tại cũng là do tiền bạc và quyền lực của mẹ tôi mà thôi." anh tức giận nói.
"Sao con lại nói với cha mình như thế, ông ấy là người sinh ra con mà."
"Ông ta không phải cha tôi! Còn bà lấy quyền gì mà nói tôi."
"Thằng nhóc, sao mày giám."
Bị một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn mình, miệng còn hôi sữa nói như thế Hà Tâm Dao không nhịn được mà định dơ tay cho Dương Nhất Minh một bài học thì Dương Quang Lê ngăn lại.
"Cứ để nó vênh váo, xem ngày mai thái độ nó có còn xấc láo như thế không." ông ta cười.
"Phải, anh nói đúng."
Nhìn bóng hai người đó biến mất, Dương Nhất Minh mới bình tĩnh trở lại. Vội vã chạy vào trong nhà xem tình hình của mẹ mình.
"Mẹ!!!"
Thấy anh trai trở về, cậu không kìm được mà chạy lại, gương mặt mếu máo như sắp khóc.
"Anh ơi, ông ta... Ông ta dẫn một người phụ nữ lạ mặt về nhà còn đánh mẹ." nói đến đây nước mắt cậu không kìm được nữa mà rơi xuống.
"Ngoan... Anh sẽ bảo vệ mẹ với em, không sao hết." Dương Nhất Minh trấn an cậu.
"Ông ta vậy mà dám ra tay với vợ mình."
Anh tiến tới chỗ Liễu Linh Lan thất thần dưới đất, nhẹ nhàng đỡ cô dậy.
"Mẹ, không sao hết con sẽ bảo vệ mẹ không để ông ta có có hội đụng đến chúng ta đâu."
Liễu Linh Lan không nói gì chỉ biết ôm mặt khóc nức nở, vì cô biết rõ hơn ai hết. Khi mặt trời ngày mai ló dạng, cũng đồng nghĩa cô mất hết tất cả. Mà tất cả những chuyện này cũng do ông ta dàn dựng lên.
*không!! Cho dù mất hết tài sản cũng không sao, tôi sẽ không để cho ông đụng đến những đứa con của tôi đâu. Có trách thì trách tôi hồi đó ngu ngốc đi tin tưởng và yêu ông.*
Trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, chuyện sau đó cô cũng không biết. Chỉ nghe thấy tiếng gọi mẹ hoảng hốt của những đứa con của mình.