Ánh Trăng Sáng Lòng Ta - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-05-16 11:37:52
Lượt xem: 1,798
5.
Triệu Trùng Quang rời đi cả một đêm, ta ở trong hang đợi cả một đêm.
Trời vừa sáng, ta cẩn thận bước ra khỏi hang động. Tối qua, cả nhóm sát thủ đều đuổi theo Triệu Trùng Quang, ta may mắn giữ được một mạng.
Cũng không biết bây giờ Triệu Trùng Quang sao rồi.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ta đang mải thất thần suy nghĩ, một ánh sáng lóe lên trước mặt, một thứ vũ khí sắc lạnh đ.â.m về phía ta.
Ta vô thức nín thở, nhắm chặt mắt, chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai và âm thanh vật nặng rơi xuống đất, khi mở mắt ra ta nhìn thấy Triệu Trùng Quang.
Những giọt m.á.u chảy xuống theo lưỡi kiếm, thấm đẫm mảnh đất nhỏ dưới chân anh ta. Ta định thần nhìn kỹ, ngoài m.á.u của tên sát thủ vừa rồi, còn có m.á.u của chính bản thân anh ta.
Anh ta bị thương rồi, nặng nhất là vết c.h.é.m dài trên cánh tay trái, miệng vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu.
Không khó để tưởng tượng, chắc hẳn tối qua anh ta đã phải trải qua một trận chiến khốc liệt, đẫm máu.
Ta cố gắng bình tĩnh, bước nhanh tới đỡ lấy anh ta, bởi vì điều kiện có hạn, ta chỉ có thể xé vải ở váy, giúp anh ta băng bó vết thương.
Ta cắn môi, cố gắng kìm nén những cảm xúc kinh ngạc, vui mừng, lo lắng, cảm động, như đang vỡ òa trong lồng n.g.ự.c ta.
Ta chưa từng nghĩ, anh ta sẽ quay lại tìm ta.
Vốn dĩ ta đã chuẩn bị xong tâm lý được ăn cả ngã về không, Thẩm A Nguyệt ta không phải kẻ nhát gan tham sống sợ chế/t.
“Bọn chúng vẫn còn tiếp ứng, trước mắt chỉ có hai lựa chọn, một là tiếp tục vượt núi để tới Diên Khánh, hai là đi theo đường mòn xuống núi tiếp tục tìm đường.”
Triệu Trùng Khánh bình tĩnh nói, nhưng sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, hiển nhiên là hắn không còn cầm cự được bao lâu.
“Xuống núi!” Ta dứt khoát đưa ra quyết định.
Cũng may cả đoạn đường xuống núi không gặp phải nhóm sát thủ nào, bọn ta thuận lợi xuống núi, ở chân núi tìm được một hộ nông dân.
Suy cho cùng hắn vẫn còn trẻ, khí lực dồi dào, sau khi ăn cơm tắm rửa sạch sẽ, sắc mặt của Triệu Trùng Quang đã tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là hắn nhìn căn phòng có độc nhất một chiếc giường, sắc mặt lại bắt đầu không ổn rồi.
“Đại nương nói trong nhà chỉ còn dư lại một chiếc giường thôi.” Ta cười gượng.
Nếu không phải ta nhanh trí, bịa ra một câu chuyện ta và hắn phu thê hai người trên đường về thăm nhà thì gặp phải thổ phỉ, chỉ sợ tối nay cả hai sẽ phải màn trời chiếu đất.
“Ngủ chung giường sẽ làm ảnh hưởng tới danh tiết của ngươi.”
“Không sao, không sao.” Ta vội vàng lắc đầu “Ở đây không ai biết chúng ta là ai, hơn nữa ta sinh ra ở thanh lâu, danh tiết đối với ta không quan trọng.”
Triệu Trùng Quang trong mắt hiện lên đầy sự giận dữ, mắng “Nói nhảm ! Ngươi không sợ ta thấy sắc nổi lòng tham….”
Ta cười hắc hắc hai tiếng, ngắt lời anh ta, nói đùa “Chỉ sợ ngươi, có lòng mà không có lực.”
Mặt Triệu Trùng Quang tức khắc đen như đ.í.t nồi, bàn tay bị thương được quấn vải trắng nằm chặt thành quyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-trang-sang-long-ta/chuong-5.html.]
Ta sợ chọc giận anh ta làm ảnh hưởng đến vết thương, nên dành im lặng.
Nửa đêm ta hỏi Triệu Trùng Quang “Vì sao ngươi lại quay về tìm ta?”
“Ngươi cứu ta một mạng, ta cũng đã cứu ngươi một mạng, hai chúng ta không ai nợ ai.”
“Không đúng, ta cứu ngươi một mạng, nhưng ngươi lại cứu ta hai mạng.” ta nghiêm túc trả lời lại anh ta.
“Sao ngươi không hỏi, tại sao những người đó lại muốn giế/t ta?” Triệu Trùng Quang đột nhiên nhích người lại gần phía ta, gần tới mức ta có thể ngửi thấy hương thơm rất nhạt trên người anh ta.
Khoảnh khắc ấy tim ta điên cuồng đập loạn xạ.
“Tại sao không hỏi?” Anh ta cố ý kéo dài âm cuối, giọng nói trầm trầm rất có từ tính, khiến người nghe bị lôi cuốn theo.
Ta l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, đột nhiên ta cảm thấy vô cùng áy náy “Ta và ngươi bèo nước gặp nhau, biết quá nhiều, sẽ gây bất lợi cho ta.”
Triệu Trùng Quang nghẹn họng, đôi mắt nhìn ta lập tức tối lại.
Anh ta lặng lẽ quay người lại, để lại cho ta một bóng lưng quạnh quẽ.
Trái tim ta như bị ai đó bóp nghẹt, chỉ có thể giả vờ nhắm mắt ngủ.
Thẩm A Nguyệt à Thẩm A Nguyệt, sao ngươi càng ngày càng không có tiền đồ gì thế hả, người ta chỉ mới cười một cái, nói một câu, vậy mà có thể khiến cho ngươi thua không còn một manh giáp, còn tiếp tục như vậy nữa thì thật sự là sắp không xong nữa rồi!
Ngày thứ hai, chúng ta từ biệt đại nương của hộ gia đình nông dân kia, tiếp tục lên đường.
Ta không cố gắng bôi tro lên mặt nữa, một là ta phát hiện ra có thể cải trang thành một cặp vợ chồng trẻ để tránh thoát sự truy đuổi, hai là hình như Triệu Trùng Quang đã sớm biết việc này, nhìn thấy ta như vậy, cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Vì vậy, ta chỉ đơn giản búi kiểu tóc của phụ nữ đã có gia đình, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, nhìn qua có mấy phần giống quý nữ của gia đình giàu có.
Chỉ là để che mắt người khác, mỗi lần mượn phòng hoặc thuê phòng, hộ nông dân hay khách điếm, chúng ta đều ở chung một phòng, lúc đầu ta còn có chút ngại ngùng, nhưng rất nhanh đã quen với điều đó.
Có điều, dáng ngủ của ta không thành thật lắm, mỗi buổi sáng khi thức dậy, tay của ta nếu không phải đang ôm eo anh ta thì là đang đặt trên n.g.ự.c anh ta.
Bị ta chiếm tiện nghi, sắc mặt của Triệu công tử càng ngày càng đen, tính khí càng ngày càng dễ cáu kỉnh.
Ta chỉ đành bỏ đi ý định trêu chọc anh ta, nhưng trong lòng không ngừng cảm khái, xúc cảm thật tốt!
Có một hôm, nửa đêm ta mơ mơ màng màng tỉnh lại, hình như có người đang nhẹ nhàng vuốt tóc ta. Đuôi tóc của ta bị anh ta nắm trong lòng bàn tay, cẩn thận vuốt ve, rồi hôn xuống.
Nụ hôn đó dường như thuận theo từng sợi tóc, khắc sâu vào trái tim ta, nhẹ đến nỗi dường như không có trọng lượng, nhưng lại mạnh mẽ rung động trái tim ta.
Cuộc hành trình này đầy quanh co khúc khuỷu, những nguy hiểm bên trong thì khỏi cần phải nói. Lại thêm nửa tháng nữa, cuối cùng chúng ta cũng bình an tới được Diên Khánh.
Ta không biết Triệu Trùng Khánh và thuộc hạ bí mật liên lạc như thế nào. Vừa đến Diên Khánh ta đã nhìn thấy Tiểu Đào.
Mới một thời gian ngắn không gặp, Tiểu Đào trưởng thành hơn rất nhiều. Nha đầu này , xem ra đoạn thời gian vừa rồi chịu không ít khổ cực.
Cô ấy ôm lấy ta nước mắt nước mũi tèm lem, nhất quyết không chịu buông tay, khóc đến nỗi thở không ra hơi.
Ta đang an ủi Tiểu Đào, thì liếc nhìn thấy Triệu Trùng Quang đang nghe Thập Cửu và Thập Thất báo cáo tình hình với vẻ mặt rất nghiêm trọng. Trong lòng ta chợt dâng lên cảm giác bất an.