ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA CHỒNG TÔI - Chương 03
Cập nhật lúc: 2024-07-27 12:23:31
Lượt xem: 1,331
Đáng tiếc hoa đinh hương quá đỗi xinh đẹp, chậu ngói đất như Khương Trì không thể nuôi được.
Mặc dù chậu ngói đất cực kỳ không nỡ nhưng gốc hoa đinh hương kia đã thuộc về một chậu sứ tinh xảo khác rồi.
Chậu ngói đất rất khổ sở, không đành lòng, thế là hoa đinh hương thiện lương giới thiệu bạn tốt bồ công anh của mình cho chậu ngói đất.
Chậu ngói đất rất cảm động, quyết định cưới bồ công anh làm vợ, từ nay về sau sẽ chôn sâu tình yêu với đinh hương trong lòng.
Đúng vậy, tôi chính là cây bồ công anh ngốc nghếch kia.
Nửa đầu của cuốn nhật ký đã kết thúc vào ngày cưới của chúng tôi.
Trong nhật ký, Khương Trì viết: [Tôi không còn tư cách yêu đóa hoa đinh hương kia nữa. Có lẽ bồ công anh mới là đóa hoa thuộc về tôi.]
7.
Nếu nửa đầu của cuốn nhật ký khiến tôi tức giận nhường nào thì nửa sau của cuốn nhật ký lại khiến tôi phát ốm bấy nhiêu.
Có lẽ là sau khi kết hôn, củi gạo mắm muối đã mài phẳng góc cạnh văn nghệ của Khương Trì.
Khoảng sáu, bảy năm sau đó, Khương Trì đều không viết nhật ký.
Cho đến ba năm trước.
Đúng vậy, là lúc chồng của Tô Văn phá sản.
Chậu sứ tinh xảo đã vỡ tan tành, chậu ngói đất cảm thấy mình lại có cơ hội rồi.
8.
Sau khi biết được tin chồng Tô Văn phá sản, đầu tiên Khương Trì cảm thấy vô cùng khổ sở vì vận mệnh của ánh trăng sáng, sau đó lại vui mừng như điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-trang-sang-cua-chong-toi/chuong-03.html.]
Nhất là sau khi chồng Tô Văn ra nước ngoài, Khương Trì vui mừng đến nỗi chỉ còn thiếu điều đốt hai quả pháo để ăn mừng.
Khoảng thời gian đó, Khương Trì thường xuyên lấy cớ tăng ca, thật ra là hắn mua quà đi thăm Tô Văn.
Lúc đó Tô Văn đã hoàn toàn kiệt sức vì đám người đòi nợ đến tận nhà, vừa hay lại có người tới hỗ trợ. Vì thế mỗi lần có người đến đòi nợ thì cô ta lại gọi điện thoại cho Khương Trì.
Hai người cứ duy trì quan hệ mập mờ, không rõ ràng như thế.
Nếu chỉ là như vậy, tuy tôi rất tức giận nhưng cũng không đến mức thất thố.
Điều khiến tôi thực sự không thể chịu đựng được đã xảy ra vào ngày mùng 10 tháng trước.
Hôm đó là đại thọ 60 tuổi của bố tôi, cũng là thời khắc hạnh phúc nhất trong nhật ký của Khương Trì.
Đại thọ 60 tuổi là ngày quan trọng của cả cuộc đời, người một nhà chúng tôi đều vô cùng coi trọng. Để tổ chức sinh nhật cho bố, tôi đã dặn dò Khương Trì từ trước đó một tháng, hôm đó bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải có mặt đúng giờ.
Đương nhiên Khương Trì đã đáp ứng.
Nhưng đến ngày mừng thọ, mãi cho đến khi yến tiệc kết thúc vẫn không thấy bóng dáng Khương Trì đâu.
Ngay cả anh em họ ở quê cũng ngồi xe lửa tới đây mà đứa con rể lại không có mặt, có thể tưởng tượng được bố tôi tức giận cỡ nào. Tôi chỉ có thể vừa gọi điện thoại cho Khương Trì, vừa tìm lý do thoái thác cho Khương Trì.
Buổi tối hôm đó, đương nhiên tôi và Khương Trì đã cãi nhau một trận. Tôi ầm ĩ rất dữ dội, Khương Trì cũng không tức giận, nhận đánh nhận mắng, bộ dáng mất hồn mất vía.
Sau đó, tôi xem nhật ký của Khương Trì mới biết được, ngày đó tôi đã có mặt ở nơi tổ chức tiệc mừng thọ bố tôi từ sớm, tuy Khương Trì đến hơi chậm một chút nhưng hắn vẫn tới. Chỉ là lúc đi tới cửa, hắn lại nhận được điện thoại của Tô Văn báo rằng bọn đòi nợ lại tới nữa.
Một bên là tiệc mừng thọ của bố chồng, một bên là ánh trăng sáng cầu xin hắn giúp đỡ, Khương Trì không chút nghĩ ngợi quay đầu đi đến nhà Tô Văn.
Chắc là mãi không đòi được tiền, lần này công ty đòi nợ phái một kẻ tàn nhẫn hơn nhiều.