Ánh Trăng Sáng Của Chồng Tôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-02-25 06:37:45
Lượt xem: 192
“Trần Đình!”
Quả nhiên, chỉ cần nhắc đến chồng Tô Văn, Khương Trì liền mất kiểm soát.
“Sao thế? Tôi nói sai chỗ nào sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, đến khi ánh mắt anh ta bắt đầu trốn tránh.
“Thôi được rồi, anh cũng biết mà, tôi rất mong chờ kỷ niệm 10 năm kết hôn của chúng ta. Vậy mà Tô Văn không ở nhà giải quyết nợ nần, lại chạy đến đây gây chuyện. Anh nói xem, tôi có thể không tức giận sao?”
Tôi nắm lấy tay Khương Trì.
Thấy thái độ anh ta dịu đi, tôi cười lạnh:
“Anh đau lòng à? Sao không giúp cô ta luôn đi?”
“Anh không có ý đó, em nghĩ đi đâu vậy.”
Khương Trì lúng túng xoa tay.
Tiệc tàn nhưng vẫn còn nhiều nhân viên phục vụ trong sân. Vừa rồi tiếng cãi nhau đã thu hút sự chú ý của họ, tôi lười tiếp tục dây dưa với anh ta. Cứ để anh ta ở lại trả tiền, tôi về nhà trước.
Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là dọn dẹp đống giấy bị tôi xé rách trên giường.
Tôi, Trần Đình, hơn ba mươi năm sống trên đời, lần đầu tiên chịu sự sỉ nhục lớn đến vậy.
Người bạn thân nhất của tôi, người chồng tôi yêu thương, hợp sức lừa gạt tôi suốt mười năm trời.
Trên những mảnh giấy rách nát, toàn bộ đều là tình yêu của Khương Trì dành cho Tô Văn.
Anh ta yêu cô ta 17 năm.
Nhiều hơn cả thời gian chúng tôi kết hôn là 7 năm.
Từng câu chữ trong nhật ký của anh ta, chỉ xoay quanh mối tình của anh ta và Tô Văn — một tình yêu đẹp đẽ, u sầu và day dứt.
Anh ta ví Tô Văn như một đóa đinh hương mỹ lệ.
Nhưng đáng tiếc, đóa đinh hương ấy quá đẹp, còn anh ta chỉ là một chiếc chậu sành vỡ, không thể nào nuôi dưỡng nổi đóa hoa xinh đẹp này.
Sau đó, cho dù chậu sành có không cam lòng thế nào đi nữa, đóa đinh hương ấy vẫn được chuyển sang một chiếc chậu sứ đẹp đẽ, tinh xảo hơn.
Chậu sành đau khổ, nuối tiếc vô cùng, vì thế đóa đinh hương tốt bụng đã giới thiệu người bạn tốt bồ công anh của mình cho chậu sành.
Chậu sành vô cùng cảm động, quyết định cưới bồ công anh, từ đây giấu kín tình yêu sâu đậm dành cho đinh hương ở nơi sâu nhất trong tim.
Không sai, tôi chính là bồ công anh ngốc nghếch đó.
Phần đầu của cuốn nhật ký kết thúc vào ngày diễn ra hôn lễ của chúng tôi.
Trong nhật ký, Khương Trì viết: "Tôi không còn tư cách yêu đóa đinh hương xinh đẹp ấy nữa. Có lẽ bồ công anh mới là đóa hoa thuộc về tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-trang-sang-cua-chong-toi-psck/chuong-2.html.]
Nếu nói phần đầu cuốn nhật ký khiến tôi vô cùng tức giận, thì phần sau lại làm tôi cảm thấy ghê tởm.
Có lẽ cuộc sống hôn nhân với nỗi lo cơm áo gạo tiền đã mài mòn đi góc cạnh văn nghệ của Khương Trì. Trong suốt sáu, bảy năm trời, anh ta không hề viết nhật ký.
Mãi đến ba năm trước —
Không sai, chồng của Tô Văn phá sản.
Chiếc chậu sứ tinh xảo vỡ vụn, chậu sành cảm thấy bản thân lại có cơ hội.
Sau khi biết tin chồng của Tô Văn phá sản, phản ứng đầu tiên của Khương Trì là đau lòng cho ánh trăng sáng của mình. Nhưng ngay sau đó, anh ta lại vui mừng như điên.
Đặc biệt là khi chồng của Tô Văn ra nước ngoài, Khương Trì vui đến mức suýt chút nữa còn đốt pháo ăn mừng.
Thời gian đó, Khương Trì thường xuyên lấy lý do tăng ca, thực chất là mang theo quà cáp đến thăm Tô Văn.
Lúc đó, Tô Văn đang bị chủ nợ bám riết không buông, vừa mệt mỏi vừa khốn đốn. Vì vậy, khi có người chịu giúp đỡ, cô ta cũng vui vẻ đón nhận.
Mỗi lần bị đòi nợ, cô ta lại gọi điện cho Khương Trì.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Cứ thế, hai người họ duy trì một mối quan hệ ám muội, không rõ ràng nhưng cũng chẳng thể cắt đứt.
Nếu chỉ đến thế thôi, tôi dù phẫn nộ nhưng cũng chưa đến mức mất kiểm soát.
Điều thực sự khiến tôi không thể chịu đựng được chính là chuyện xảy ra vào ngày 10 tháng trước.
Hôm đó là đại thọ 60 tuổi của bố tôi, cũng là ngày hạnh phúc nhất trong đời Khương Trì — theo như nhật ký của anh ta viết.
Lễ mừng đại thọ là một sự kiện trọng đại, cả nhà tôi đều vô cùng coi trọng.
Để tổ chức một bữa tiệc hoàn hảo cho bố, tôi đã dặn trước với Khương Trì một tháng trời, yêu cầu dù thế nào anh ta cũng phải có mặt đúng giờ.
Khương Trì tất nhiên miệng đầy hứa hẹn.
Nhưng đến ngày hôm đó, từ lúc bắt đầu đến khi tiệc mừng kết thúc, anh ta hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian.
Thậm chí ngay cả họ hàng ở quê cũng đi tàu hỏa đến dự, vậy mà con rể lại chẳng thấy bóng dáng đâu —có thể tưởng tượng bố tôi giận đến mức nào.
Tôi chỉ có thể vừa gọi điện cho Khương Trì, vừa tìm lý do biện minh giúp anh ta.
Buổi tối về nhà, tôi tất nhiên cãi nhau với Khương Trì một trận lớn.
Tôi nổi giận đùng đùng, nhưng anh ta thì không tức giận, cũng không phản bác, chỉ một bộ dạng hồn vía lên mây.
Mãi sau này, khi đọc nhật ký, tôi mới biết được sự thật.
Hôm đó, khi tôi đang tất bật chuẩn bị buổi tiệc, Khương Trì dù đến muộn nhưng vẫn có mặt. Chỉ là, ngay khi đến cửa, anh ta nhận được cuộc gọi từ Tô Văn — nói rằng chủ nợ lại đến.
Một bên là tiệc mừng thọ của bố vợ.
Một bên là ánh trăng sáng đang cầu cứu.
Không cần nghĩ ngợi, Khương Trì lập tức quay đầu đi thẳng đến nhà Tô Văn.