Ánh Trăng Non - Chương 11,12: Anh còn nợ em một bộ phim.
Cập nhật lúc: 2024-12-17 12:27:01
Lượt xem: 107
11.
Tôi và Ôn Hoàn đứng trước cửa nhà mình. Trong hành lang lúc này chỉ có hai chúng tôi. Tôi cúi đầu nhìn sàn nhà, nhẹ nhàng cắn môi, khẽ gọi tên anh:
"Ôn Hoàn."
Anh đáp lại một tiếng. Có lẽ vì là buổi tối, giọng nói trầm ấm của anh nghe thật cuốn hút.
Tôi chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng hỏi ra một câu có phần ngượng ngùng: “Chúng ta như thế này... là thế nào?"
Anh dường như sững lại một chút, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng. Một tay anh nâng lên xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Đúng là anh đã sơ suất."
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến đỉnh đầu tôi, như một luồng điện chạy khắp cơ thể, khiến tôi không kìm được mà rụt cổ lại.
Tôi vô thức quay đầu lại. Do vừa khóc rất lâu nên mắt tôi vẫn còn hơi sưng đỏ, ánh mắt ướt át như phủ một lớp sương mỏng.
Vừa mới quay người thì trước mắt đã tối sầm, hương thơm thanh lạnh quen thuộc bao quanh lấy tôi. Đôi môi tôi bất ngờ cảm nhận một sự ấm áp, mềm mại ngứa ngáy.
Tôi lập tức trợn to mắt, đầu óc trống rỗng, thậm chí quên cả thở.
Anh chỉ dừng lại trong giây lát, rồi từ từ ngẩng lên, trong ánh mắt vẫn còn đọng lại sự mơ màng cùng tình yêu nồng nhiệt không chút che giấu.
Tôi chạm phải ánh mắt cháy bỏng của anh, theo bản năng muốn lảng tránh.
"Chiêu Hi.” Anh cất giọng.
Tôi đáp lại bằng một tiếng rất nhỏ, giọng như tơ, cúi đầu không dám nhìn anh.
"Em có đồng ý làm bạn gái anh không?" Anh cúi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời.
Lòng tôi như có một mảng mềm yếu sụp xuống, ngọt ngào không sao tả xiết.
Tôi không nói gì, chỉ từ từ đưa tay, nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay anh. Sau đó ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, nhẹ giọng đáp: “Em đồng ý."
Khoảnh khắc tay tôi chạm vào tay anh, anh sững lại một giây, sau đó siết chặt bàn tay tôi.
Anh định tiễn tôi vào nhà rồi rời đi, nhưng tôi vô thức kéo lấy tay áo anh.
Không khí ngay lập tức trở nên mơ hồ đầy ý nhị. Tôi biết việc này không hợp lý, nhưng vẫn bám chặt lấy tay áo anh. Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng. Chỉ cần nghĩ đến việc anh rời đi, trong nhà chỉ còn mình tôi, nỗi sợ hãi còn sót lại từ chuyện xảy ra tối nay như bị phóng đại vô hạn. Tôi vừa sợ hãi vừa bối rối.
Tôi cúi đầu, giọng run run: “Em... sợ..."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Bước chân anh vốn đã ra ngoài cửa, nghe thấy vậy liền quay lại, đóng cửa, bước vào trong.
Bóng dáng cao lớn của anh phủ lên cơ thể nhỏ bé của tôi. Trong căn phòng chưa kịp bật đèn, chỉ còn tiếng hít thở của chúng tôi.
Một lúc sau, anh nhẹ thở dài, cúi người ôm lấy tôi. Cả người bị anh ôm trọn trong vòng tay ấm áp.
"Yên tâm ngủ đi, tối nay anh ở lại với em." Giọng nói trầm ấm vang bên tai khiến tôi thấy an tâm vô cùng.
Nói rồi, anh lại khẽ nói thêm: “Ngoan, anh ở đây."
Mặt tôi nóng bừng, nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay vòng qua eo anh.
12.
Vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ Ôn Hoàn.
Sự việc cụ thể đã được điều tra rõ, cô gái đó là một fan cuồng nhiệt của Cố Dĩ Hoài, nhưng vì vấn đề về tâm lý khiến hành động của cô ấy trở nên cực đoan. May mắn là lần này không có hậu quả xấu nào vì hành động của cô ấy, thậm chí những lời cô ấy nói về quả b.o.m cũng chỉ là đe dọa. Tuy nhiên, những hành động của cô ấy là điều mà xã hội và pháp luật không thể dung thứ, sau khi có kết quả, cô ấy vẫn sẽ nhận hình phạt từ pháp luật.
Câu chuyện lần này coi như kết thúc, tôi trả lời tin nhắn của anh rồi lại toàn tâm toàn ý quay lại công việc.
Trong vài ngày tiếp theo, anh chỉ nhắn tin cho tôi vào thời gian nghỉ ngơi, còn lại anh cũng chăm chỉ huấn luyện và hoàn thành nhiệm vụ.
Hôm trước, tôi vẫn như thường lệ gửi cho anh một câu "Chào buổi sáng", nhưng đến hôm nay vẫn không nhận được hồi âm. Tôi nhìn vào lịch sử trò chuyện của chúng tôi, vẫn dừng lại vào lúc 7 giờ tối của hôm trước, không khỏi thở dài.
Dựa vào tình hình này, chắc anh lại đi thực hiện nhiệm vụ rồi.
Tôi bỏ điện thoại vào túi, vỗ nhẹ lên mặt để tự làm mình tỉnh táo hơn và tiếp tục công việc.
Gần đây Cố Dĩ Hoài phải tham gia một chương trình thực tế, trong lần ghi hình mới, yêu cầu nghệ sĩ và nhân viên phải nộp điện thoại cho người quản lý, nói là có một số hoạt động đặc biệt cần sự tham gia của mọi người cả trong và ngoài màn hình.
Ngày ghi hình, Ôn Hoàn vẫn không có tin tức, tôi đành phải nhắn tin cho Ôn Khê, nếu Ôn Hoàn kết thúc nhiệm vụ giúp tôi nhắn lại trong những ngày làm việc này tôi có thể sẽ không liên lạc được.
Cô bé trả lời tôi một biểu tượng "OK", nói cô ấy đã nghe Cố Dĩ Hoài nói qua, bảo tôi yên tâm.
Tôi cười cười, an tâm đưa điện thoại cho người quản lý.
Trong vài ngày ghi hình, mọi chuyện khá thuận lợi. Vì phải nộp điện thoại nên mọi người đã tương tác với nhau nhiều hơn, thỉnh thoảng cũng quay một vài cảnh hậu trường, hiệu quả chương trình vì thế mà tăng lên nhanh chóng.
Sau vài ngày bận rộn, cuối cùng tôi cũng lấy lại được điện thoại. Vừa về đến nhà, tôi đã ngã người ra sofa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-trang-non/chuong-1112-anh-con-no-em-mot-bo-phim.html.]
Vừa lẩm bẩm vừa dụi đầu vào sofa mềm mại, cảm thán sau một chuyến công tác dài, nhà vẫn là nơi thoải mái nhất.
Vì mấy ngày không xem điện thoại, tin nhắn đã chất đống lên. Tôi nằm trên sofa một lát rồi miễn cưỡng đứng dậy, mở điện thoại trả lời từng tin nhắn.
Khi mở cửa sổ trò chuyện với Ôn Hoàn, đúng lúc cửa bị gõ.
"Đêm khuya thế này, là ai vậy?" Tôi lẩm bẩm rồi nhìn qua mắt mèo, phát hiện Ôn Hoàn đang đứng ngoài cửa, anh hơi dựa vào khung cửa, cúi đầu không thể nhìn rõ biểu cảm.
"Ừ?" Tôi ngạc nhiên mở cửa.
"Ôn Hoàn, sao lại muộn thế này..."
Chưa nói hết câu anh đã bước vào, loạng choạng ngã vào người tôi, cằm tựa lên vai tôi.
Tôi hơi ngẩn người, chớp mắt vài cái không biết phải làm gì.
Anh đưa tay ôm chặt eo tôi, nói lắp bắp: “Chiêu Hi, tôi không cố ý không trả lời em đâu, lúc đó tôi đang làm nhiệm vụ."
Sau đó anh lại dụi mặt vào cổ tôi: “Em đừng giận nữa, đừng không nói chuyện với tôi được không..."
Tôi bị anh làm cho đầu óc mơ hồ, cảm giác như đang lạc vào sương mù. Bất chợt bị mùi rượu xộc vào mũi, tôi nhíu mày, tay giữ chặt mặt anh không cho anh tiếp tục quay đi.
Quả nhiên thấy ánh mắt anh mơ màng, hai má ửng đỏ không bình thường.
Tôi không kìm được cười, nhẹ nhàng hôn lên môi anh rồi hỏi: “Đội trưởng Ôn, anh uống bao nhiêu rượu thế?"
Anh nhìn tôi với ánh mắt mơ màng, tay ra hiệu:
"Không nhiều, chỉ một chút thôi..."
Tôi bị dáng vẻ của anh làm cho bật cười, đỡ anh đi vào phòng ngủ.
Nhìn anh vẫn đang lảm nhảm đừng giận tôi, tôi gọi điện Ôn Khê.
"Chị Chiêu Hi, anh trai em có đến tìm chị không hahaha." Bên kia điện thoại, Ôn Khê cười gian, tôi lập tức đoán ra chắc chắn cô bé đã nói gì đó.
Sau vài lần tôi ép hỏi, cô ấy mới tỏ ra xấu hổ trả lời:
"Em... cũng chỉ nói một câu… chị Chiêu Hi giận không nói chuyện với anh rồi, ai bảo anh mãi không trả lời tin nhắn.”
Tôi nhìn người đang loay hoay trong phòng, không kìm được cười khổ.
"Chị Chiêu Hi, em chỉ muốn giúp hai người thân thiết hơn thôi, chị đừng kể cho anh ấy nghe nha, nếu không anh ấy sẽ đến nhà tìm em tính sổ mất."
Ôn Khê cuống cuồng giải thích, tôi cười mấy tiếng rồi nói: “Chị biết rồi, đừng lo."
Cô ấy mới yên tâm cúp điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, tôi quay lại phòng ngủ, ngồi bên giường nhìn gương mặt đẹp trai của anh, môi không tự chủ khẽ cong lên.
"Chiêu Hi... đừng không nói chuyện với anh nữa, anh sai rồi..."
"Vừa hoàn thành nhiệm vụ là anh đã muốn trả lời em rồi, nhưng em mấy ngày nay không để ý tôi...” Anh lảm nhảm, nói gì mà nghe như có chút oán giận.
Tôi cúi người ôm anh, tai nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh: “Ôn Hoàn, em không giận."
Ngốc quá, làm sao tôi giận được chứ, anh đi làm nhiệm vụ lâu như vậy, không biết đã đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, giờ anh có thể về an toàn, tôi nghe được nhịp tim của anh, đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Anh cũng ôm chặt tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào trán tôi: “Chiêu Hi, anh thật sự muốn mãi mãi ở bên em."
Tôi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt sáng rõ của anh,
môi hơi chu lên: “Được rồi, anh lừa em, anh đâu có say."
Anh cười đứng dậy, nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi:
"Chiêu Hi, từ lần đầu tiên gặp em, anh đã say rồi."
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn nóng bỏng của anh như thiêu đốt trái tim tôi. Có lẽ không chỉ anh, mà ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi cũng đã say trong men rượu tình yêu không thể thoát ra.
"Ngày mai có rảnh không? Anh còn nợ em một bộ phim."
Anh đột nhiên hỏi.
Tôi ngẩn ra một chút mới nhớ ra lần hẹn hò trước anh nói sẽ bù lại lần sau, tôi cười rồi siết c.h.ặ.t t.a.y anh: “Có chứ."
Cuộc hẹn muộn màng này chúng tôi đã chờ đợi quá lâu...
Ánh trăng sáng dần khuất sau đám mây, ánh sáng yếu ớt xuyên qua mây chiếu xuống hai người đang ôm nhau.
Gặp được Ôn Hoàn, có lẽ tôi đã đánh đổi cả vận mệnh của mình.
(Hoàn chính văn).