Ánh Trăng Cuối Cùng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-05 15:10:32
Lượt xem: 1,714
Ở Nam Đường, em chồng cưới chị dâu là điều bị chỉ trích.
Nhưng ở Bắc Lương, dân phong mạnh mẽ, đừng nói em chồng cưới chị dâu, ngay cả khi cha chết, con trai cũng có thể kế thừa nữ nhân của cha.
"Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi đi hay là ở đây chờ chết?" Phùng Ngọc Nhi hỏi ta.
Ánh mắt nàng ta cực kỳ chán ghét ta.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nhưng rõ ràng là năm đó nàng ta không cần Thác Bạt Luật, nếu là ta, có trách cũng sẽ trách mình đặt cược sai chỗ, sẽ không giận chó đánh mèo lên người khác.
“Chẳng lẽ không có con đường thứ ba sao?" Ta hỏi nàng ta.
"Có chứ." Nàng ta nói, "Ngươi có muốn đi doanh trại Bắc Lương không, với bản lĩnh mê hoặc người của ngươi, có lẽ có thể sống rất lâu."
Phùng Ngọc Nhi không thể đưa ta đến doanh trại Bắc Lương.
Bởi vì trước đó, ta đã trốn thoát.
Ngày thứ hai sau khi sứ giả Nam Đường rời đi, hoàng đế Bắc Lương lâm bệnh nặng, cơ hội của ta đã đến.
Ta mang theo ngọc bài ra khỏi thành mà ta đã lấy trộm từ Thác Bạt Luật và tiền bạc tích góp được trong ba năm này rời đi.
Nhưng ta không đuổi theo đoàn người Nam Đường, mà đổi hướng đi đến nước Tân La, nước láng giềng với Bắc Lương, dự định từ đường biển trở về Nam Đường.
Ba năm nay ta vẫn luôn lên kế hoạch trốn về.
Cống phẩm ba năm đến một lần, ta vốn định trốn trong đoàn cống phẩm để về Nam Đường.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tề Văn, ta lập tức thay đổi chủ ý.
Rất có thể hắn sẽ nhận ra ta, ta không thể mạo hiểm như vậy.
Ta quyết định đi đường vòng qua nước Tân La mà Thừa Hợp từng miêu tả cho ta để về Nam Đường.
Thừa Hợp nói Tân La gần biển, biển thông chín châu, từ đó đến Thiên Hàng thành của Nam Đường chỉ mất mười mấy ngày đi thuyền.
Đây rất có thể cũng là một con đường chết, nhưng ta đã không còn lựa chọn nào khác.
Khi ta rời đi, Thác Bạt Luật và tất cả các đại thần Bắc Lương đều đang hầu hạ trước mặt hoàng đế.
Các cung nữ cũng hoang mang lo sợ, không ai chú ý đến ta.
Ta thay trang phục cống nữ ra, thay đổi cách trang điểm, cầm ngọc bài lấy trộm từ Thác Bạt Luật đi ra khỏi cung.
Trên con đường ra khỏi cung mà ta đã đi đi lại lại ba năm nay, ta bình tĩnh tiến về phía trước.
Lính canh chặn ta lại, kiểm tra kỹ ngọc bài của ta, rồi thả ta ra khỏi cung.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ra khỏi thành.
Ta biết lúc này sẽ có người đi hái sâm đến gần Tân La, ta có thể đi cùng họ.
Không lâu sau khi ra khỏi thành, chuông báo tử đột nhiên vang lên, hoàng đế Bắc Lương băng hà.
Ta quay đầu nhìn lại, phía trên hoàng cung mây đen cuồn cuộn, giống như triều đình Bắc Lương vậy.
Quả là trời cũng giúp ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-trang-cuoi-cung/chuong-5.html.]
Lúc này, dù họ có muốn bắt ta, một cống nữ Nam Đường, e rằng cũng không có thời gian để ý.
Huống hồ, ta nhỏ nhoi như con kiến hôi, họ cũng sẽ không vì một con kiến hôi mà hao tổn tinh lực.
Ta đi theo đội hái sâm lên đường đến Tân La, dọc đường mưa gió bùn lầy, thú dữ cướp bóc, ta cũng gặp nguy hiểm vài lần, may mà tai qua nạn khỏi.
Ta nghĩ là cha mẹ, tỷ tỷ và Thừa Hợp đang phù hộ cho ta, phù hộ ta trở về đoàn tụ với họ.
Đi đi dừng dừng một tháng, cuối cùng, ta cũng đến được cảng biển gần biển của Tân La, lên thuyền đi Kim Lăng.
Đây là lần đầu tiên ta đi thuyền buôn như thế này, ta vốn không say sóng mà lại nôn không ngừng.
Ta nghĩ là do đang ở trên biển.
Nửa tháng sau, ta cuối cùng cũng đặt chân lên đất Nam Đường.
Bên bến tàu náo nhiệt, ta vịn vào một cây nhỏ mà nôn mửa trời đất quay cuồng.
Có một nữ nhân tốt bụng đưa ta vài quả mơ xanh để ngửi, nói rằng có thể giảm bớt say sóng.
Nhưng không biết vì sao, ta lại ăn mấy quả mơ xanh đó.
Rất chua, nhưng khiến ta dễ chịu hơn nhiều.
Cơ thể ta đã đến giới hạn, không thể không tìm một quán trọ ở Thiên Hàng để nghỉ ngơi một ngày.
Lúc ăn cơm, mọi người trong quán trọ đang bàn tán về chuyện Bắc Lương.
Họ nói sau khi tiên hoàng Bắc Lương băng hà, Thái tử Thác Bạt Luật lên ngôi bằng máu, Phùng Ngọc Nhi được lập làm Hoàng hậu.
Ta lặng lẽ lắng nghe tất cả những điều này.
Ba năm nay, Thác Bạt Luật là Thừa Hợp của ta, ta là Phùng Ngọc Nhi của hắn, chúng ta đều có mục đích riêng.
Giờ đây, mọi thứ cuối cùng cũng trở về đúng vị trí của nó.
Cả đời này chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.
Ta đang định về phòng nghỉ ngơi thì lại nghe họ nói:
"Các ngươi có nghe tin này chưa, sau khi tân hoàng Bắc Lương lên ngôi, việc đầu tiên hắn làm lại là c.h.é.m sứ thần đưa cống phẩm của chúng ta."
"Nghe nói rồi, sứ thần đã rời Bắc Lương mấy ngày rồi, họ còn đuổi theo."
"Hai nước giao chiến không c.h.é.m sứ giả, huống chi còn chưa giao chiến, sao Bắc Lương lại làm vậy?"
"Ai mà biết được, bọn họ vốn đã có dã tâm lang sói."
Đúng vậy, Thác Bạt Luật vốn đã có dã tâm lang sói.
Khi hắn yêu cầu hai triệu lượng bạc cống phẩm, ta đã biết hắn nhất định sẽ đánh xuống phía nam.
Bởi vì Nam Đường căn bản không thể đưa ra hai triệu lượng bạc cống phẩm, hắn chỉ đang tìm một cái cớ.
Chỉ là không ngờ hắn lại khai chiến nhanh như vậy.
Ta phải nhanh chóng đến Kim Lăng, nếu không, kẻ thù sẽ c.h.ế.t trong tay Thác Bạt Luật mất.