Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược) - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-03-25 12:40:42
Lượt xem: 321
76.
Tôi đã xem qua mười viện dưỡng lão, cuối cùng mới chọn được một chỗ ổn áp về mọi mặt. Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy mấy người già trong này không vui vẻ chút nào, chắc là vì họ thiếu thốn tình thương của gia đình.
Chắc Tạ Vãn Dương cũng sẽ nể tình năm năm chúng tôi yêu nhau, cùng bảy năm kết hôn mà đến trông nom mẹ tôi nhỉ?
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Haiz... Vẫn là không nên kỳ vọng vào người khác thì hơn!
Sau khi đã tìm được viện dưỡng lão, tôi lại chuyển tiền trong tài khoản của mình qua một chiếc thẻ khác, không nhiều cũng không ít, vừa đúng 850.000 ngàn. Số tiền này chắc sẽ đủ cho nửa đời sau của mẹ cơm no áo ấm.
Nhưng… lỡ như bà sinh bệnh thì làm sao?
Lỡ như… xảy ra chuyện gì cần dùng tiền gấp thì phải như nào?
Thế là tôi liền nhắm tới studio [Nguyệt sắc bất vãn]. Vẫn là nên tìm cơ hội nói chuyện với Tạ Vãn Dương thôi…
75.
Tôi đã vẽ xong bản thiết kế, có thể bắt tay vào việc từ bây giờ.
Khi những cơn đau ập đến từ dạ dày, tôi thật hận không thể nuốt luôn cả bình thuốc giảm đau vào bụng.
Nhưng thuốc cũng không thể uống nhiều, tôi đành phải tìm chuyện khác để làm phân tán sự chú ý. Thế là… tôi bắt đầu lật quyển nhật ký ra xem…
Trong quyển lớp mười hai có viết một câu: Sóng nước thu ba, ngàn hạt minh châu cũng không đủ.
Khi đó, là tôi dùng những lời này để miêu tả đôi mắt của Tạ Vãn Dương.
Gương mặt của anh sắc sảo, chiếc mũi cao thon. Khéo nhất chính là bên trên mí mắt anh có một nốt ruồi nhỏ, khi mở mắt không thấy nhưng khi nhắm sẽ hiện.
Lúc cùng Tạ Vãn Dương chính thức quen nhau, tôi rất thích hôn lên nốt ruồi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-trang-chua-tan-90-ngay-dem-nguoc/chuong-5.html.]
Anh ấy còn trêu tôi, nói đây chắc chắn là ấn ký từ kiếp trước mà tôi lưu lại cho anh. Lúc anh mở mắt sẽ trông thấy tôi trước mặt, khi anh nhắm mắt không nhìn thấy tôi nữa thì nốt ruồi này sẽ xuất hiện, biến thành hình dáng của tôi, chiếm trọn ký ức của anh.
74.
Dạ dày đau không tài nào ngủ được.
Trời cũng trở lạnh rồi, thật muốn để Tạ Vãn Dương giống như trước đây giúp tôi làm ấm ổ chăn…
73.
Xem một bộ phim tên là [Tầm mộng hoàn du ký]. Trong phim có một câu thoại: “Chết không phải là điểm cuối của cuộc đời. Lãng quên mới phải!”
Điểm cuối của cuộc đời tôi, lại là khi nào đây?
72.
Hôm nay là ngày lập đông.
Tôi cao hứng mua đồ về gói bánh chèo, lấy cà rốt và thịt làm nhân.
Tôi hơi có triệu chứng của quáng gà. Có lần bởi vì mắt mờ không nhìn thấy đường mà trật chân khiến Tạ Vãn Dương cứ đau lòng mãi.
Về sau, anh nói ăn cà rốt sẽ giúp đôi mắt minh mẫn hơn, nhưng tôi lại không thích ăn cà rốt. Thế là Tạ Vãn Dương liền tìm đủ mọi cách để dỗ tôi ăn được nhiều hơn.
Cà rốt hấp, cà rốt luộc, cà rốt xắt sợi, cà rốt xay nước, bánh chẻo nhân cà rốt... Cứ món nào có dính tới cà rốt thì anh đều sẽ làm thử cho tôi ăn. Nhưng tôi kén ăn lắm, chỉ có cà rốt xay nước và bánh chẻo nhân cà rốt là tôi có thể ăn được nhiều hơn chút thôi.
Lúc mới cùng nhau khởi nghiệp, Tạ Vãn Dương vì muốn mua một máy ép nước mà ra sức tiết kiệm chi tiêu, không dám ăn cũng không dám mặc.
Hằng ngày anh đều sẽ ép nước cà rốt cho tôi, mỗi tuần đều phải ăn một bữa bánh chẻo cà rốt nhân thịt.
Bây giờ, máy ép cũng đã mốc meo trong tủ, còn bánh chẻo cà rốt nhân thịt chỉ còn lại mỗi mình tôi ngồi ăn.