ÁNH TRĂNG CHƯA BAO GIỜ TẮT - CHƯƠNG 2: KHÔNG DÁM ĐỐI DIỆN
Cập nhật lúc: 2024-12-10 01:27:10
Lượt xem: 676
Tôi không nói với Dương Cảnh Chi.
Tôi chỉ gọi cậu ấy ra, nói: "Chia tay đi."
"Tại sao?"
"Chán rồi."
"Được."
Cứ như vậy, chúng tôi chia tay.
Tôi đoán lúc đó cậu ấy rất vui, vì cuối cùng cũng được tự do.
Ngày chia tay, tôi bẻ sim điện thoại, xóa WeChat, lên chuyến tàu đi đến một thành phố khác làm việc trả nợ.
Mãi đến ba tháng trước, tôi mới quay trở lại đây.
Dương Cảnh Chi trông rất ổn.
Cậu ấy vốn là học sinh giỏi, hồi đại học là kiểu thiên tài vượt trội hơn hẳn cả khoa, mới tốt nghiệp bốn năm mà đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới công nghệ, được lên cả tạp chí kinh tế.
Từ Vãn Tinh trước đây là hoa khôi của lớp chúng tôi, năm ba đã ra mắt rồi.
Không ngờ hai người họ lại ở bên nhau.
Tốt thật, tốt thật.
Tôi ôm ngực, cố nén cảm giác chua xót.
Bốn giờ sáng, tôi tan ca.
Tôi là người cuối cùng rời đi, đồng nghiệp tưởng không còn ai nên đã tắt đèn từ sớm, thang máy cũng ngừng hoạt động.
Tôi bực bội ấn nút thang máy, hy vọng có thể gọi nó lên.
"Gọi điện thoại đi."
Giọng nói của Dương Cảnh Chi đột nhiên vang lên sau lưng.
Tôi cứng đờ gọi điện cho đồng nghiệp.
Thang máy mở cửa, tôi và Dương Cảnh Chi đứng trong không gian chật hẹp.
"Mấy người tan ca muộn vậy?"
Cậu ấy hỏi bằng giọng lạnh nhạt.
"Phải đợi khách về hết chúng tôi mới được về."
"Ở đây lương cao à?"
"Cũng tạm."
Tôi cúi đầu, vành mũ che khuất khuôn mặt.
Dương Cảnh Chi dường như không nhận ra tôi, tùy ý trò chuyện vài câu, rồi nhìn đồng hồ: "Thang máy này chậm thật, chắc bạn gái tôi đợi sốt ruột rồi, cô ấy rất bám người, cũng rất thích làm nũng."
Tôi sững người, nhận ra cậu ấy đang nói về Từ Vãn Tinh.
"Còn em? Tan ca muộn vậy, bạn trai không đến đón à?"
"Tôi ở gần đây."
Thang máy đến nơi.
Cửa vừa mở, tôi vội vàng chạy ra ngoài.
Dương Cảnh Chi, người đã im lặng suốt mấy phút, cuối cùng cũng bộc phát cơn giận.
"Chạy cái gì?"
"Em còn có thể chạy đi đâu? Ngu Minh."
"Bỏ đi biệt tăm, bốc hơi khỏi nhân gian, vui lắm à?"
Dương Cảnh Chi bước từng bước đến gần.
Cậu ấy vẫn là chàng trai trong ký ức của tôi, chỉ là đã mất đi nét ngây ngô, trở nên trưởng thành và chín chắn hơn.
"Xóa WeChat, số điện thoại không liên lạc được, đến thầy cô cũng không tìm thấy em, Ngu Minh, em giỏi thật đấy."
Tôi từ từ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
"Anh hẳn là... đã dùng quan hệ của mình để tìm hiểu rồi chứ? Nhà tôi phá sản, bố tôi vướng vào tranh chấp kinh tế, đến giờ vẫn chưa trả hết nợ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-trang-chua-bao-gio-tat/chuong-2-khong-dam-doi-dien.html.]
"Sao lúc đó không nói cho anh biết?"
Tôi câm lặng.
"Là vì sĩ diện hả, Vũ đại tiểu thư?"
"Không -"
Lời còn chưa dứt, Từ Vãn Tinh đã đi tới.
"Ơ? Ngu Minh! Thật sự là cậu à!"
Cô ta còn xinh đẹp hơn hồi đại học, tinh tế đến từng sợi tóc.
"Lâu rồi không gặp, các bạn trong lớp đều đang tìm cậu đấy, sao bốn năm nay cậu không có tin tức gì vậy?"
"Tôi đi miền Nam rồi."
"Ra vậy," Từ Vãn Tinh nhìn bộ quần áo trên người tôi, ngạc nhiên, "Ngu Minh, đây chẳng phải là chiếc áo khoác lông vũ cậu mua năm ba đại học sao? Lông cũng rụng hết rồi, sao còn mặc?"
Trước đây tôi mua quần áo chỉ mặc một năm rồi vứt bỏ.
Cô ta hỏi như vậy, rõ ràng là muốn tôi mất mặt.
Nhưng tôi đã chai sạn rồi.
"Chưa hỏng, vẫn mặc được."
Từ Vãn Tinh hiểu rõ: "Bây giờ cậu đang gặp khó khăn à? Cứ nói ra, bạn bè cũ sẽ giúp cậu."
Cô ta rút ra một tấm thẻ.
"Cầm lấy mà dùng, không cần trả đâu."
"Cảm ơn, nhưng tôi không cần."
Tôi nhìn cô ta, rồi lại nhìn Dương Cảnh Chi, mỉm cười.
"Tôi sắp kết hôn rồi, đến lúc đó nhớ đến dự nhé."
Vừa dứt lời, Dương Cảnh Chi sững sờ.
KTV chỉ là công việc bán thời gian của tôi, ban ngày tôi còn phải đi làm.
Thứ Hai, công ty có một vị khách hàng mới.
Các đồng nghiệp đang bàn tán: "Nghe nói vị khách này là thiên tài, ban đầu cậu ấy tạo ra hệ thống này là để tìm người."
"Hả? Tìm ai?"
"Hình như là bạn gái cũ."
Mí mắt tôi giật giật, mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
"Vậy cậu ấy tìm thấy chưa?"
"Không biết nữa, hiện tại hệ thống vẫn chưa hoàn thiện, các ông lớn đều đầu tư rất nhiều tiền, triển vọng vô cùng. Không phải sao, sếp của chúng ta cũng muốn hợp tác."
Tôi sắp xếp tài liệu xong.
Ngoài cửa phòng tiếp khách, giọng nói của Dương Cảnh Chi vọng vào.
"Về việc hợp tác, tôi cần phải suy nghĩ thêm."
Tôi đẩy cửa bước vào, đặt tài liệu lên bàn.
Dương Cảnh Chi nhìn tôi chằm chằm: "Sao em lại ở đây?"
"Đi làm."
Đây là công việc chính của tôi.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Sếp tò mò: "Tiểu Vũ, cô quen Tổng giám đốc Dương à?"
Tôi cân nhắc một chút, trả lời: "Đã gặp qua."
"Chỉ là gặp qua thôi sao?" Dương Cảnh Chi lại nổi giận.
Không biết cậu ấy đang tức giận vì điều gì, ngày chia tay, người quay lưng bỏ đi không chút do dự, chẳng phải là cậu ấy sao?
Cậu ấy chỉ vào tôi: "Tổng giám đốc Lý, tôi có thể ký hợp đồng, với điều kiện là điều Ngu Minh đến làm trợ lý cho tôi."
Sếp lập tức đồng ý, thậm chí không cho tôi cơ hội phản bác.
Họ bàn bạc cả ngày.