ANH TRAI KẾ - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2025-02-22 09:24:14
Lượt xem: 496

Trước đây hễ cứ tôi bỏ đi là anh trai tôi nhất định sẽ đuổi theo.

Cổ họng tôi nghẹn ứ một cục tức, không lên không xuống được.

Về đến nhà tôi ăn qua loa vài miếng, cố tình vứt bát đũa bẩn ra bàn, đợi anh trai tôi về dọn dẹp.

Chín giờ rưỡi tối, Trần Thuật mới về.

Anh dọn dẹp bát đũa trước, rồi lấy từ trong túi ra mấy quả quýt, gõ cửa phòng tôi.

“Ngủ rồi à?”

Tôi mở cửa, ngửi thấy mùi rượu trên người anh, quay người trở về bàn học.

“Nói chuyện chút đi?”

“Có gì để nói chứ.”

“Sao em cứ không ưa Hạ Đình thế?”

“Không vừa mắt, không có lý do gì hết.”

Trần Thuật bóc quýt, lót một tờ giấy ăn đặt lên bàn.

Thấy tôi hậm hực, viết chữ muốn thủng cả giấy, anh trêu: “Nhẹ tay thôi, cứ như là ăn phải thuốc s.ú.n.g ấy.”

“Tuổi dậy thì đứa nào cũng thế hả?” Trần Thuật lại bóc một quả quýt nữa, bỏ vào miệng mình.

Tôi quay đầu nhìn anh.

“Hạ Đình thích anh.”

Trần Thuật bật cười: “Người ta thích anh chứ có phải thích em đâu, em khó chịu cái gì?”

Tôi phát bực với cái vẻ mặt hùng hồn đầy lý lẽ của Trần Thuật, trong lòng anh ấy tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ nổi loạn tuổi dậy thì, tôi sắp sinh nhật mười tám tuổi rồi đấy.

Tôi sắp trưởng thành rồi.

Nghĩ đến đây, sống lưng tôi thẳng lên.

“Trần Thuật, em cũng thích anh, em ghét cô ta!”

Trần Thuật không cười nữa, quýt cũng chẳng buồn ăn tiếp.

Mặt tôi nóng bừng, nhìn chằm chằm vào anh.

Trần Thuật đặt cả vỏ quýt lên bàn, định bỏ đi.

“Học đến ngốc luôn rồi, đúng là nổi loạn quá.”

Tôi đứng phắt dậy, lần này giọng còn lớn hơn lần trước: “Anh hai, em thích anh!”

“Anh không thích em!”

“Anh xạo, anh phải thích em.”

Tôi thừa nhận tôi đúng là có hơi bệnh hoạn, ngày nào cũng thấy Trần Thuật và cô ta cười cười nói nói, tôi chỉ muốn xích anh ấy lại.

Kiếp sau tôi có là chó, tôi cũng phải tè lên người Trần Thuật, đánh dấu chủ quyền.

Thái độ mạnh mẽ của tôi khiến Trần Thuật bật cười.

Sao phải so đo với một đứa trẻ tuổi dậy thì chứ, Trần Thuật đỡ trán, rất bình tĩnh nói với tôi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-trai-ke/chuong-7.html.]

“Chu Triều, anh là anh trai em, cả đời này của chúng ta đều không thể nào.”

14

Tôi và anh trai bắt đầu chiến tranh lạnh.

Trước đây hễ cứ rảnh là anh trai tôi lại về nhà với tôi, anh biết tôi ở nhà một mình sẽ sợ, cũng biết dù muộn đến mấy, tôi cũng sẽ đợi anh về nhà.

Đêm nay đã gần ba giờ sáng rồi mà anh trai tôi vẫn chưa về.

Tôi hiểu anh cố ý giữ khoảng cách với tôi.

Tôi không tài nào ngủ được, nằm trên giường anh trai, ngửi mùi dầu gội đầu trên gối anh.

Rõ ràng là dùng cùng một loại dầu gội, nhưng tóc anh trai tôi vẫn thơm hơn tóc tôi.

Dưới lầu vọng lên tiếng chó sủa, tôi không kịp khoác áo, chạy vội ra ngoài tìm anh.

Tầng ba quả là một vị trí ngắm cảnh tuyệt đẹp.

Bên ngoài trời đang đổ tuyết, dưới ánh đèn đường vàng vọt, Trần Thuật mặc chiếc áo khoác da lộn màu nâu, tay cầm một đóa hoa hồng đỏ thắm. Hạ Đình ngượng ngùng cúi đầu, nhận hoa xong đột nhiên tiến lên, hôn nhẹ lên má phải Trần Thuật một cái, rồi xấu hổ bỏ chạy.

Trần Thuật bước lên lầu, nhìn thấy hai dấu tay nhỏ trên lan can trước cửa, trên nền lan can phủ đầy tuyết trông càng thêm nổi bật.

Trần Thuật khẽ cười một tiếng, đứng trước cửa châm một điếu thuốc, vươn tay phủ tuyết lên chỗ dấu tay nhỏ kia.

Sạch sẽ tinh tươm, không chút tì vết.

Tuổi mười tám đẹp đẽ biết bao, anh là anh trai, là người trưởng thành duy nhất trong gia đình.

Em gái không hiểu, anh phải hiểu.

Em gái hiểu, anh cũng phải hiểu.

“Lại sắp khai giảng rồi.”

Trần Thuật cảm thán một tiếng, không biết là nói với chính mình, hay là nói với người đang giả vờ ngủ trong phòng.

Kỳ học cuối cùng của năm lớp 12, Trần Thuật đưa tôi đến ký túc xá.

Anh trải giường giúp tôi, rồi lại bày biện đồ đạc lặt vặt.

“Được rồi, anh về đi, em phải học bài.”

Trần Thuật cắm điện túi sưởi, hệ thống sưởi của ký túc xá trông có vẻ chẳng ăn thua gì, không biết buổi tối ngủ có bị lạnh chân không.

Thấy tôi cứ giục anh mãi, Trần Thuật không nán lại nữa.

Anh lấy ra hai trăm tệ từ trong ví, nhắc nhở tôi: “Nạp tiền điện thoại, có việc gì thì gọi cho anh.”

Tôi gật đầu, thẻ điện thoại đều do lớp trưởng thống kê rồi nạp hộ, các bạn trong lớp đa số chỉ nạp mười tệ hai mươi tệ, đâu cần nhiều đến thế.

Trần Thuật bước ra khỏi cửa ký túc xá, đứng trước tòa nhà ký túc xá ngẩng đầu nhìn lên, cửa sổ thứ năm trên tầng bốn.

“Con bé vô lương tâm này, đến nhìn mặt anh một cái cũng không thèm.”

Phủi phủi tuyết trên ống tay áo, Trần Thuật bước ra khỏi khuôn viên trường.

Ngồi trên xe anh lại nhìn thêm một lần nữa về phía cổng trường, vẫn còn luyến tiếc chưa muốn rời đi.

 

Loading...