Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Ta Không Yêu Tôi Như Tôi Nghĩ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-01-14 04:45:34
Lượt xem: 63

Chương 4

Xong việc tôi trở về phòng, lần này tôi mới an tâm nằm ngủ được, tâm trạng tôi cũng tốt đẹp hơn hẳn.

 “xoẹt” tiếng rèm kéo, y tá bước vào nhìn tôi nói.

“Bệnh nhân dậy thay băng bó đầu nào”

Cô ấy cẩn thận nhìn xung quanh tôi hỏi.

 “Người nhà chị đâu nhỉ”

 

“Tôi không có, cô cứ thay luôn đi, họ sẽ không thèm tới đâu”

 

Cô y tá nhìn tôi ái ngại, khi thay cô cùng ân cần hơn, hỏi han tôi đủ thứ.

Tôi thầm cười nhạt, người ngoài còn thương cảm cho tôi hơn cả người nhà.

Nhắc tới là xuất hiện, mẹ tôi gọi điện tới vừa mở máy là một trang chửi vang vào tai.

“Mày làm gì bà thông gia vậy hả, sao mày cứ luôn làm tao mệt mỏi vậy, mày đang ở đâu hả, bà ta đang ở nhà tao làm loạn đòi mày ly hôn đây này, thứ nghiệp chướng”

Tôi khẽ nghẹn đắng họng, tôi nghe bà chửi xong mới nói.

 “ Con trong viện, bị nhà chồng đánh”

 “Mày phải làm gì người ta mới đánh mày”

Tôi biết không mong chờ gì bà sẽ bênh vực tôi, nhưng tôi vẫn đau đớn như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-ta-khong-yeu-toi-nhu-toi-nghi/chuong-4.html.]

 “Mẹ nghĩ con có thể làm gì được tận 3 người, con chỉ có một mình, không ai đáng để con dựa vào, mẹ có gia đình của mẹ, ba có gia đình của ba, còn con thì không có gì cả”

Trần Thị Vui

 

“Mày bị gì đấy hả, nói nhảm nữa tao đến cho mày một trận bây giờ, mày lo mà về qua đây thu dọn mớ hỗn độn của mày đi”

Nói xong bà cúp máy, không một lời hỏi thăm tôi, tôi quyết định mặc kệ tất cả giờ này tôi sức cùng lực kiệt rồi, không tranh đấu với ai nổi nữa.

Điện thoại liên tiếp đổ chuông, tôi dứt khoát ngắt luôn máy để qua một bên, thế giới quanh tôi mãi mới im lặng.

Tôi nhớ lại khoẳng thời gian bắt đầu đến với anh ta, lúc đó tôi là một người thiếu thốn tình cảm, ai đối tốt với tôi là tôi nhớ mãi.

Anh ta rất biết cách đánh vào điểm yếu này của tôi, thường hay quan tâm tôi bằng những điều nhỏ bé.

Có lẽ tôi chính thức muốn lấy anh ta, là từ lần anh ta đi gần 100km để tới đưa tôi đi viện, tôi bị đau ruột thừa may không mất mạng, coi như tôi trả anh ta hết ân tình trong kiếp trước rồi, kiếp này không ai nợ ai nữa.

Nghĩ kĩ lại anh ta có lỗi thật nhưng lỗi lớn nhất vẫn là tôi, tôi tự nguyện làm tất cả mọi điều đó.

Tôi đã ở viện được gần 1 tuần, nhưng không mảy may một người nào tới hỏi thăm, mọi người xung quanh phòng tôi thương tôi đơn côi, mỗi người gom góp cho tôi ít đồ dùng hoặc thức ăn.

Một tuần ở viện là quãng thời gian vui vẻ nhất  kể từ khi tôi lấy anh ta, tôi nhớ không nhầm thì giờ này anh ta nghe tin tình đầu anh ta về nước.

Nhã Tịnh cái tên ám ảnh tôi suốt kiếp trước, cô ấy chưa bao giờ đứng trước mặt tôi nhưng len lỏi vào cuộc sống tôi mọi lúc.

Tôi và anh ta từng cãi nhau rất to đến mức anh ta muốn ly hôn tôi, chỉ vì tôi lau dọn vô ý làm hỏng bức tranh cô ấy vẽ tặng anh ta.

Viết xước nhỏ khung tranh mà đã khiến anh ta như vậy, đủ biết anh ta yêu cô ấy đến như thế nào rồi.

 

Loading...