Ánh sao rực rỡ - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-04-24 18:56:35
Lượt xem: 4,440
9
Tôi cần phải về nhà thu dọn đồ đạc của tôi.
Hơn nữa, có một số lời, cần phải gặp mặt trực tiếp để giải quyết.
Hành lý của tôi cũng không có nhiều cho lắm, hơn một nửa là những hồi ức về bà nội.
Đôi găng tay bằng len bà nội đan cho khi tôi học tiểu học, quyển sách tô chữ bà nội mua cho khi tôi được nhận giấy khen lần đầu tiên, một cuốn truyện do bà nội đem về cho tồi từ thị trấn cách đó ba mươi dặm ……
Từng món từng món, đều là bằng chứng cho thấy tôi đã được bà nội yêu thương rất nhiều.
“Đi rồi thì đừng có trở lại đó.” Sợ tôi lấy đồ không thuộc về mình, Tô Dao theo dõi tôi sát sao từ lúc tôi bước vào vào nhà đến giờ, thấy tôi sắp rời khỏi, cô ta không khỏi hả hê.
Nhưng cặp vợ chồng kia lại muốn giữ tôi lại khi tôi chuẩn bị rời đi.
“Chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa cơm đi.” Ba nói: “Coi như là cho ba mẹ có một cơ hội để chuộc tội, con có thể kể cho ba mẹ nghe một vài chuyện của bà nội được không?”
Tôi suy tư một lát, cuối cùng vẫn không từ chối.
Địa điểm dùng bữa nằm ở một công viên rừng, đây là một bữa cơm dã ngoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-sao-ruc-ro/chuong-14.html.]
Nếu bỏ qua vẻ mặt lúng túng không được tự nhiên của mỗi người, chúng tôi cũng giống như những gia đình bốn người khác đang ngồi cùng nhau.
Thấy mọi người không có hứng thú gì, ba chủ động khơi chuyện.
Ông ấy đang kể về chuyện bà nội phải bán hết mọi thứ trong nhà, đập nồi bán sắt để cho ông ấy đi học, trở thành sinh viên duy nhất trong thôn.
“Ba sinh ra ở nông thôn, nhờ có bà ấy mà ba mới có thể thành tài như hôm nay. Bà nội con là một người rất giỏi, nhờ có bà ấy mà ba mới có dũng khí và niềm tin để theo đuổi lý tưởng của mình.”
Nhớ tới gương mặt hiền từ và ấm áp đó, ông ấy rưng rưng nước mắt, giọng nói cũng trở nên hơi nghẹn ngào, ông ấy cúi đầu uống hết ngụm rượu này đến ngụm rượu khác.
Nhưng tôi đã vạch trần vẻ thương cảm của ông ấy không chút lưu tình.
“Bà nội cho ông ăn học, nuôi dạy ông thành tài. Ông lại bỏ bà ấy ở lại nông thôn. Ông có dũng khí theo đuổi lý tưởng, nhưng lại để cho bà ấy không có nơi nương tựa khi tuổi già sức yếu, ông là người dối trá nhất mà tôi từng thấy.”
Tôi đứng dậy, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng vì say xỉn của ông ta.
Đã từ rất lâu trước đó, tôi đã rất tức giận.
Tôi giận cho cảnh ngộ của bà nội, giận bọn họ biết sinh mà không biết dạy dỗ nuôi dưỡng.
Chỉ là sau này, khát vọng tình thương của ba của mẹ lấn át tất cả cơn giận đó.
Mãi cho đến trận sốt cao đó, đốt sạch tình cảm của tôi dành cho bọn họ.