Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân - 20. Tự dâng đến cửa

Cập nhật lúc: 2024-08-17 10:40:54
Lượt xem: 188

Ta không biết bên ngoài tòa nhà này là gió tanh mưa m.á.u thế nào, cũng chưa từng nghĩ tới việc có phải nên san sẻ giúp đỡ Lam Ngọc Hùng hay không.

Việc ta có thể làm chính là nghe lời thủ trong tòa nhà lớn này, không bước ra ngoài một bước.

Mãi đến hôm đó, Hà quản gia nói ngoài cửa có một nữ nhân đang quỳ.

Ta hỏi nếu như bây giờ ra đi ra ngoài thì có mang lại nguy hiểm gì cho Lam Ngọc Hùng không.

Hà quản gia nói ở cửa ra vào thì không sao.

Ta bèn an tâm ra ngoài hóng chuyện.

Lại kinh ngạc phát hiện ra, nữ nhân quỳ ngoài cửa là Bạch Tố Liên.

Nàng ta ăn mặc lộng lẫy, má hồng phấn mỏng, có vẻ quyến rũ động lòng người.

Nàng ta nhìn thấy ta thì lộ ra vẻ mặt không thể tin được:

- Cô thật sự ở cùng hắn à?

Ta gật đầu:

 

- Lần trước ta nói cho cô biết rồi mà, bọn ta sắp thành hôn rồi.

Nàng ta mím chặt môi, cười lạnh:

- Lam đại nhân có thân phận gì chứ? Không thể nào coi trọng cô được.

Ta lại nghi ngờ:

 

- Không phải cô hận Lam Ngọc Hùng sao? Hôm nay làm vậy là vì điều gì?

Bạch Tố Liên hơi ngẩng đầu lên:

- Hôm nay ta tới để làm giao dịch. Chỉ cần Lam đại nhân đồng ý thả cả nhà ta ra, ta nguyện dùng thân phận đệ nhất thục nữ Kinh Thành, tự mình đến cửa xin Lam đại nhân thu nhận ta.

Ta kinh ngạc:

 

- Cô đã gả cho người khác rồi, làm sao chàng có thể thu nhận cô được?

- Ta và Chu Thanh Quân đã hòa ly rồi, đương nhiên có thể tái giá.

Ta bị tin tức này làm kinh ngạc ngồi lâu, cuối cùng có lòng tốt khuyên nhủ:

- Cô về đi, Lam Ngọc Hùng chỉ thích ta thôi, sẽ không cần cô đâu.

Bạch Tố Liên chế giễu liếc nhìn ta, không lên tiếng nữa, không giống như chẳng thèm để ý đến ta.

Buổi tối Lam Ngọc Hùng về, ta nói cho chàng biết chuyện này.

Chàng hờ hững nghe, tay lại cởi quần áo của ta:

- Muốn quỳ thì để nàng ta quỳ.

Lúc cúi người đến, chàng còn nói:

 

- Nàng nói hay lắm.

- Câu nào hay?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-hung-kho-qua-ai-my-nhan/20-tu-dang-den-cua.html.]

Ta đè cái đầu đang dời xuống của chàng. Lam Ngọc Hùng bật cười:

- Câu “Lam Ngọc Hùng chỉ thích nàng thôi” ấy.

Ta ngây người.

Sau khi Bạch Tố Liên quỳ được ba ngày thì ngất đi ở ngoài cửa.

Ta đi ra cửa nhìn, nàng ta đúng lúc được cứu tỉnh lại.

Nàng ta nhìn ta chăm chú, vẻ mặt xám xịt, mắt lộ ra sự tuyệt vọng:

- Triệu Thiên Kiều, ta xin lỗi cô, sám hối với cô, ta không nên cố ý hại cô. Xin cô, giúp ta với, cứu người nhà của ta với!

Ta không thể làm gì khác hơn là lại đi nói với Lam Ngọc Hùng.

Chàng lạnh lùng cười:

 

- Tự tạo nghiệt không thể sống. Nàng ta chê Chu Thanh Quân bị cách chức nên hòa ly với hắn, lại không biết bây giờ Chu Thanh Quân không những đã phục chức, lại còn chủ quản mấy vụ án phán quyết quá tay.

Ta cũng không quá ngốc, nhanh chóng hiểu ra:

 

- Ý chàng nói là, thật ra nàng ta không nên tới cầu xin chàng mà nên đi cầu xin Chu Thanh Quân à?

Lam Ngọc Hùng đột nhiên nhíu ngươi, giữ lấy hai tay ta đè lên đỉnh đầu, cơ thể áp xuống.

- Phu nhân, ta không thích nghe nàng nói ra ba chữ “Chu Thanh Quân” này. Đêm nay, vi phu phải trừng trị nàng đàng hoàng mới được.

Sau khi Chu Thanh Quân một lần nữa nhậm chức thì làm việc quyết đoán, giải quyết mấy vụ án một cách đẹp mắt gọn gàng, nhất thời danh tiếng rất tốt.

Người nhà của Bạch Tố Liên, ngoại trừ Bạch Thái phó thì đều đã được thả ra.

Nghe nói Bạch Tố Liên đã mấy lần đến Chu phủ cầu kiến, Chu Thanh Quân lại chưa từng gặp nàng ta lấy một lần.

Một ngày nọ Lam Ngọc Hùng nói, ta có thể tùy ý đi lại trong Kinh Thành.

Ta vui lắm, cũng không hỏi nguyên nhân, cùng bé gái đi dạo mấy ngày liền trong các cửa hàng mà trước kia ngay cả cửa cũng không dám bước vào.

Hôm đó, ta đứng trên đường chờ bé gái mua kẹo hồ lô, đột nhiên bị người ta đẩy vào góc đường.

Chu Thanh Quân mang đôi mắt đỏ hồng nhìn ta chằm chằm.

Ta kinh ngạc kêu lên:

 

- Biểu ca, chàng làm gì vậy?

Hai cánh tay hắn chống vào hai bên người ta, trong đôi mắt là tâm tình quay cuồng.

Cắn răng nói ra từng chữ:

- Thiên Kiều, ta muốn tự tiến cử chuyện giường chiếu.

Ta trừng to mắt:

 

- Tự tiến cử gì cơ?

Hắn nhìn ta chằm chằm một lúc rồi nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn không trả lời ta mà nói một hơi dài:

- Ta tự biết mình thích nàng, lại lo lắng quy tắc lễ pháp, xem sự yêu thương nhớ nhung của nàng là nước lũ mãnh thú, ta tự cho mình siêu phàm, tự cho mình là quân tử, là Liễu Hạ Huệ, nhưng không ai biết được, ta đối xử lạnh nhạt với nàng nhưng đêm nào cũng nằm mơ thấy nàng, mơ thấy mình cùng nàng… điên long đảo phượng. Dã thú trong lòng ta ngày càng xao động thì chỉ dám càng rời xa nàng, thậm chí là nói những lời trái với lòng mình. Nhưng mà, Thiên Kiều à, ta hối hận rồi.

Loading...