Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ảnh Gia Đình - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-12-28 19:26:57
Lượt xem: 121

11

 

Sáng hôm nay là ngày lễ chùa.

 

Khách rất đông.

 

"Chủ quán, giá đỗ của cô để qua đêm, không có tươi!"

 

Một mụ béo chen m.ô.n.g đẩy tôi ra khỏi quầy, lớn tiếng nói với mẹ tôi.

 

Bà ta chặn tầm nhìn giữa tôi và mẹ.

 

Không nhìn thấy mẹ, trong lòng tôi vô cùng hoảng loạn.

 

Lúc định tiến lên tìm mẹ, một bàn tay bịt kín miệng tôi.

 

Mùi mồ hôi hăng nồng làm tôi nhớ đến ba ruột.

 

Tôi hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt một người đàn ông xa lạ.

 

Mà ở cách đó không xa, mẹ ruột đang ôm đứa trẻ sơ sinh.

 

12

 

Bà ta nhận ra tôi, sự chán ghét quen thuộc hiện ra trong mắt.

 

Tôi bị người đàn ông đó ôm chen vào trong đoàn người.

 

Mẹ ruột không nói một câu.

 

Rõ ràng là ngày hè nóng bức, tôi lại thấy rét lạnh như quay lại cái ngày đông bị ba ruột ném vào trong sông.

 

Tiếng hét của mẹ nuôi xuyên qua đám đông ồn ào, truyền thẳng vào tai tôi.

 

"Gia Bảo!"

 

"Gia Bảo!"

 

"Con gái tôi không thấy đâu, có ai thấy con gái tôi không!"

 

Nước mắt tôi tuôn ào ào, tiếng cười khinh bỉ của tên buôn người vang lên trên đỉnh đầu.

 

Ông ta đang cười nhạo tôi là đồ câm không biết nói.

 

Anh cắn mạnh vào lòng bàn tay ông ta.

 

"Á!" Ông ta rú lên, vô thức buông bàn tay bịt miệng tôi ra.

 

Tôi quay đầu, hét về hướng mẹ nuôi ở trong đám đông: "Mẹ! Mẹ!"

 

Mẹ nuôi nghe tiếng, nhìn thấy tôi.

 

Mắt bà ấy đỏ hoe, phát điên đẩy đám đông ra, gào lên: "Tên đàn ông đội mũ rơm, mặc áo may ô trắng bắt con gái tôi! Anh ta là tên buôn người!"

 

Tên buôn người thấy tình thế không ổn, lập tức thả tôi xuống định bỏ chạy.

 

Chú ở phía trước thường xuyên mua giá đỗ.

 

Chú ấy đạp vào bụng tên buôn người, hô lớn: "Mọi người, phụ bắt tên buôn người đi! Để nó trốn lần sau bị bắt sẽ là con cái nhà mình đấy!"

 

Những người xung quanh giờ mới phản ứng lại, đè tên buôn người xuống.

 

Mẹ chạy tới, ôm chặt lấy tôi: "Gia Bảo, may là con không sao!"

 

Đôi mắt bà ấy ngập nước mắt: "Vừa nãy con gọi mẹ là gì?"

 

Tôi nhìn bà ấy: "Mẹ!"

 

"Ừ!" Mẹ ôm tôi, tôi gác cằm lên vai bà ấy, thấy mẹ ruột bĩu môi, xoay người biến mất trong biển người.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-gia-dinh/chuong-6.html.]

13

 

Chuyện tôi suýt thì bị tên buôn người bắt làm mẹ không dám dẫn tôi đi bán hàng nữa.

 

Ở nhà nhưng cũng bận rộn.

 

Ngày ngày dạy tôi nói chuyện.

 

Mỗi lần tôi gọi bà là mẹ, bà đều đáp lại rất to.

 

Thi thoảng tỉnh dậy giữa đêm, tôi đều thấy mẹ ngồi trước bàn.

 

Dưới ánh trăng, lông mày bà hơi nhíu lại, đếm số tiền không còn dư lại bao nhiêu.

 

Nhà không còn nhiều tiền.

 

Tôi nhắm mắt lại, đến khi mẹ lên giường, tôi lại lặng lẽ xuống giường.

 

Mũi chân vừa chạm đất, mẹ đột nhiên nắm lấy tay tôi: "Gia Bảo, con đi đâu đó."

 

Tôi lắp bắp: "Giá... giá đỗ."

 

Muốn làm giá thì phải ngâm đỗ.

 

Mẹ hiểu ý tôi, bà đặt tôi lên giường, ôm tôi nói: 

 

"Mẹ sẽ không lên chợ bán giá đỗ nữa."

 

"Chuyện tiền bạc con đừng lo. Mấy hôm nữa ba con sẽ gửi tiền về."

 

Tôi và mẹ chuyển lên thị trấn, chi tiêu cao hơn lúc ở nông thôn rất nhiều.

 

Gia cảnh của ba mẹ vốn đã không tốt.

 

Mà mẹ cũng không phải người phụ nữ có thể sống nhàn rỗi.

 

Tôi không thể trở thành sợi dây trói buộc mẹ, làm mẹ vướng bận không thể làm gì.

 

Trong lúc tôi đang rối rắm suy nghĩ, bà nội xách theo túi quần áo và giỏ tre tới.

 

Giỏ tre của bà nội như là rương bách bảo.

 

Ngoại trừ trứng gà còn có rau xanh vừa hái.

 

Mẹ ngạc nhiên hỏi: "Sao mẹ lại tới vậy?"

 

Bà ấy trợn mắt trừng mẹ tôi: "Làm sao? Chê bà già này hả? Vậy tao không đi nữa! Lỡ mày dẫn con nhóc ngốc chạy thì đầu lừa bướng bỉnh kia lại mất vợ con."

 

Là chú đưa bà nội tới.

 

Mặt chú đầy bất lực: "Mẹ, con phục cái miệng của mẹ rồi. Chỉ có chị dâu là không chấp mẹ thôi."

 

Chú nói với mẹ, bà nội nghe nói tôi suýt bị bắt cóc liền thu xếp chuyện trong nhà, rồi chuyển lên thị trấn ở.

 

Sau này có bà nội và mẹ cùng trông nom tôi, không phải lo tôi sẽ bị bắt cóc nữa.

 

Chú lại lấy ra năm mươi đồng, bảo mẹ tôi nhận.

 

Mẹ sao chịu nhận?

 

Bà nội lấy bánh đào từ trong giỏ tre ra, thờ ơ nói: "Tiền đó là biếu tao. Mày không nhận thì sau này tao theo mày hít khí trời sống à."

 

Tôi nhận lấy bánh, nói: "Cảm... cảm ơn bà nội!"

 

"Ấy! Đứa nhỏ ngốc biết nói chuyện rồi à?'

 

Giọng bà nội hằn học.

 

Khuôn mặt phủ đầy sương gió lại cong lên.

 

Loading...