Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ảnh Gia Đình - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-12-28 19:24:30
Lượt xem: 131

05

 

Căn nhà bà nội nhắc đến là căn nhà gạch ngói được xây lúc ba nuôi kết hôn.

 

Bà nội đã lên tiếng, ba nuôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dẫn tôi và mẹ nuôi đến căn nhà gạch sống ở phía tây làng.

 

Căn nhà đó là nhà tổ ba nuôi đã sống từ khi nhỏ.

 

Quanh năm không có người ở, sân phủ đầy cỏ khô.

 

Mái nhà cũng hổng một lỗ.

 

Những tia nắng ấm áp đầu xuân xuyên qua lỗ hổng lớn đó hắt xuống, khuôn mặt tôi ướt đẫm nước mắt.

 

Sau này tôi mới biết, mẹ nuôi cũng có tuổi thơ giống tôi, cũng bị ba mẹ ruột vứt bỏ.

 

Bà ấy như đứa trẻ ăn xin, lớn lên trong cảnh lang thang và đói khát.

 

Cho đến khi gặp ba nuôi, bà ấy mới có một mái nhà.

 

Ba nuôi nhìn tôi, như nhìn thấy bóng dáng của mẹ nuôi khi còn nhỏ.

 

Lúc hai bọn họ dọn nhà, tôi lấy dũng khí, múc cho bọn họ một gáo nước.

 

Đó là lần đầu tiên tôi chủ động đến gần ba nuôi.

 

Ba nuôi uống một hớp lớn, cười hà hà với mẹ nuôi: "Chẳng trách người ta nói con gái là tri kỷ của ba mẹ!"

 

Mẹ nuôi nhận lấy gáo nước, dùng ánh mắt khích lệ nhìn tôi: "Gia Bảo, gọi ba đi con."

 

Tôi siết chặt thanh kiếm gỗ ba nuôi làm cho, há miệng.

 

Nhưng cổ họng như có một cục bông mắc nghẹn lại đó.

 

Không phát ra được âm thanh nào.

 

Dọn dẹp nhà cửa xong, ba mẹ nuôi liền đưa tôi lên bệnh viện trên thị trấn.

 

Bác sĩ khám kỹ càng cho tôi.

 

Khám ra nguyên do tôi chậm phát triển là vì suy dinh dưỡng, còn trí tuệ và dây thanh đều không có vấn đề gì.

 

Theo lời khuyên của bác sĩ, ba mẹ nuôi lại đưa tôi đến khoa thần kinh bệnh viện thành phố.

 

Bác sĩ khoa thần kinh chẩn đoán, vì sống trong hoàn cảnh bạo lực một thời gian dài, tâm lý chịu tổn thương nặng nề, nên tôi mới mất tiếng, tiểu tiện mất kiểm soát.

 

Mẹ nuôi ôm tôi thật chặt.

 

Ba muôi không kiềm được mắng ba mẹ ruột tôi một câu, hỏi bác sĩ liệu tôi có bình phục được không.

 

Bác sĩ không cho câu trả lời khẳng định.

 

Nhưng ba mẹ nuôi vẫn rất lạc quan.

 

Hiện giờ, số lần tôi tè ra quần đã càng ngày càng ít.

 

Hai người tin tưởng, chắc chắn sau này tôi có thể nói được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-gia-dinh/chuong-3.html.]

 

Hai lần đi bệnh viện, tốn không ít tiền.

 

Ba nuôi lo hộ khẩu cho tôi xong, rồi lại quay về lò gạch.

 

06

 

Bà nội mang trứng gà và bánh đào qua.

 

Mẹ nuôi không chịu nhận, bảo bà nội giữ lại bồi bổ thân thể.

 

Bà nội chửi ầm lên: "Nhiều trứng với bánh đào như thế, mày muốn bổ ch-ết tao hả. Mày có ý đồ gì hả?"

 

"Để lại cho con nhóc này ăn đi, tức ch-ết mất thôi!"

 

Bà nội sống ở nông thôn mấy chục năm, đã chứng kiến quá nhiều chuyện ăn tuyệt hộ.

 

(*Ăn tuyệt hộ: khi người đàn ông trong nhà mất đi, nhà không có con trai thừa tự thì cả làng sẽ mang đất đai, tài sản của nhà đó đi bán, tổ chức tiệc cho đến khi tiêu hết số tiền đó.)

 

Nông nghiệp là nghề chính ở vùng nông thôn phía bắc.

 

Thể chất bẩm sinh của nam và nữ đã định sẵn nam giới làm việc đồng áng vất vả dễ dàng hơn nữ giới rất nhiều.

 

Trong mắt bà nội, đàn ông cực kỳ quan trọng đối với một gia đình.

 

Mà sự xuất hiện của tôi, lại làm cho ba nuôi tuyệt hậu.

 

Vì thế cho nên bà nội không thể nào thích tôi được.

 

Nhưng mà, lúc hai thằng nhóc hàng xóm mắng tôi là đồ ngu đần, nhét phân dê vào miệng tôi, là bà nội cầm cây lau nhà lên đánh đuổi hai đứa đó.

 

Hàng xóm bao che con, đánh nhau với bà nội.

 

Mắng bà nội khắc ch-ết chồng, mắng ba nuôi là con la không sinh được con, mẹ nuôi là gà mái không biết đẻ trứng, nên mới nuôi con nhóc như tôi.

 

Tôi thấy sống lưng luôn thẳng tắp của bà nội như sụp xuống trong chớp mắt.

 

Trong phút chốc, tôi ước gì thời gian có thể quay ngược.

 

Ba ruột ném tôi vào sông, mẹ nuôi không bỏ tiền ra nhận nuôi tôi.

 

Sự tồn tại của tôi là sự sỉ nhục đối với ba mẹ nuôi.

 

Làm hai người họ, kể cả bà nội, bị người ta chỉ trỏ cười nhạo.

 

Mẹ nuôi làm đồng về, nhặt rìu trong sân lên, trong tiếng thét chói tai của hàng xóm và hai thằng nhóc kia, c.h.é.m lên cửa nhà hàng xóm.

 

Cánh cửa cũ nát nứt ra một đường dài.

 

Mẹ nuôi gầy nhỏ, vẻ mặt hung dữ: "Con mẹ nó mày thử mắng một câu nữa tao coi."

 

Tôi biết, chỉ cần tôi còn sống với ba mẹ nuôi, thì chuyện tương tự thế này vẫn sẽ tiếp tục xảy ra.

 

Tối đó, đợi mẹ nuôi ngủ say, tôi cầm thanh kiếm gỗ lò dò đi về phía bắc.

 

Phía bắc thôn có một con sông.

 

Loading...