Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ảnh Gia Đình - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-12-28 19:30:54
Lượt xem: 226

21

 

Sau khi nhận được học bổng một ngàn tệ, tôi viết thư cho ba.

 

Đến khi ba trở về, quán ăn của mẹ đã mở.

 

Ông không cần ra ngoài làm nữa, mà cùng bán quán với mẹ.

 

Hai người bọn họ đều cực kỳ chăm chỉ.

 

Ba có sức khỏe.

 

Là người ngay thẳng phóng khoáng.

 

Mẹ có đầu óc nhanh nhạy, lại có thêm một đôi tay khéo léo.

 

Bà vốn không giỏi nấu nướng, bây giờ lại chiên, xào đều giỏi miễn bàn.

 

Việc làm ăn của quán càng ngày càng phát đạt.

 

Bà nội lớn tuổi rồi, thích ở lại thị trấn.

 

Cho dù ăn tết cũng không về quê.

 

Mỗi khi tôi được nghỉ, bà ấy vẫn thích dắt tôi đi chợ sớm.

 

Mẹ ruột bày quầy ở chợ sớm.

 

Bà ta bằng tuổi mẹ, nhưng trông đứng tuổi hơn mẹ mấy tuổi.

 

Má hóp, tóc rối bù.

 

Bà ta nói kháy, ba mẹ tôi có tiền sẽ lập tức sinh con trai, vứt bỏ đồ lỗ vốn là tôi.

 

Bà nội chống hông, nhổ nước bọt đầy mặt bà ta.

 

"Con đ-ũy mày bó chân bó cả não! Tao thấy mày mới là thứ đồ lỗ vỗn rớt tám hào đòi một tệ! Gia Bảo là cháu gái duy nhất của tao! Còn để tao nghe thấy mày nói mấy câu này, tao xé nát cái miệng th-ối cùa mày đấy!"

 

Mẹ ruột giận đến cả người run lên, đang định mắng nhau với bà nội thì đứa con trai mập ú của bà ta đẩy bà ta ngã xuống đất, cướp tiền trong túi bà ta.

 

 

 

22

 

Điều kiện trong nhà tốt rồi.

 

Tôi cũng từng khuyên mẹ sinh một đứa nhé.

 

Trai cũng được, gái cũng được.

 

Tôi muốn mẹ có một đứa con ruột th-ịt của mình.

 

Mẹ lập tức gạt đi.

 

Bây giờ bà đang toàn tâm toàn ý lo cho quán ăn, đâu có thời gian sinh con?

 

Bà và ba tôi có một đứa con gái là đủ ồi.

 

Ba về càng dứt khoát hơn, người tầm thường như ông có cả đống lớn, không cần phải sinh thêm.

 

Mẹ tôi tức giận đập ông một cái: "Triệu Kiến Quốc, ở trong lòng tôi anh không hề tầm thường!"

 

Ba nắm tay mẹ, hôn lên bàn tay cũng thô ráp của bà.

 

Ông nói: "Nếu anh có tiền đồ, em và Gia Bảo đã không phải vất vả thế này rồi."

 

Mẹ tôi đỏ mặt, ra hiệu cho ba tôi để ý chút đi, tôi đang ở đây.

 

Tôi che mắt, làm bộ mình không nhìn thấy gì hết.

 

23

 

Sau khi vào cấp 3, tôi tôn trọng lời khuyên của mẹ, không nhảy cấp nữa, thành tích luôn vững vàng đứng đầu toàn trường.

 

Ngày thi tuyển sinh đại học ngày một gần hơn.

 

Ba mẹ còn lo lắng hơn cả tôi.

 

Bà nội ngày nào cũng mắng hai người họ không có dáng vẻ người lớn, không chững chạc bằng tôi.

 

Ba giả bộ ung dung: "Mẹ nói đúng! Gia Bảo, đừng áp lực quá! Ba với mẹ con đã tích đủ gia sản cho con từ lâu rồi, con không thi đậu trường tốt thì về làm bà chủ quán ăn Gia Bảo!"

 

Mẹ tức giận đập ông một cái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-gia-dinh/chuong-10.html.]

Bà nội vội vàng phi phi phi, chắp hai tay, cầu trời ngàn vạn lần đừng nghe mấy lời nói bậy của ba.

 

Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một ngày, ba mẹ định đóng cửa tiệm.

 

Tôi không đồng ý.

 

Quán ăn ngày càng mở rộng.

 

Nếu đóng cửa thì sẽ thiệt hại không nhỏ.

 

Ba mẹ lo tôi thi không tốt.

 

Còn ba mẹ ruột lại rất sợ tôi sẽ thi tốt.

 

Tối trước ngày thi, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng bị đá văng, ba ruột dẫn hai tên côn đồ tiến vào.

 

Dưới ánh trăng, ba ruột ra tù, mặt rậm rạp đầy râu.

 

Như con ch.ó hoang bị đánh đuổi chạy mấy con phố vậy.

 

Ông ta trong trí nhớ của tôi là một người vóc người cao lớn cường tráng, nhưng giờ lại thấp hơn tôi nửa cái đầu.

 

Tôi nhìn xuống ông ta.

 

Cũng nhìn xuống xem thường những sợ hãi đã từng khắc trong xương cốt.

 

Ánh mắt của tôi đã chọc giận ông ta.

 

Ông ta chỉ vào mũi tôi mắng: "Đồ lỗ vốn, mỗi ngày ở trong tù ông đây đều muốn g.i.ế.c mày! Ông đây ra sớm, chính là cố đến cái ngày mày thi đại học, tới hủy mày! Thứ đồ lỗ vốn hèn mạt, thi đại học ở trong mơ đi!"

 

Ông ta quay đầu nói với hai tên côn đồ ở phía sau: "Tao là ba nó. Hai trăm đồng, bán cho hai bọn mày làm vợ! Đã là vợ mình rồi, bọn mày còn ngớ ra đó làm gì, lên đi!"

 

Ba người uống rượu, lao về phía tôi như dã thú mất lý trí.

 

Tôi nhìn thấy mẹ ruột đứng ở trong sân.

 

Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhuộm phong sương nở nụ cười vui sướng.

 

Tôi cũng cười.

 

Cười bản thân chưa từng đánh giá thấp bản chất xấu xa của đôi vợ chồng này.

 

Tôi mượn cớ học tập để đẩy bà đến nhà mới.

 

Trong căn nhà này, chỉ có một mình tôi.

 

Dù nóng bức hay giá rét, luôn kiên trì học võ.

 

Côn gỗ to bằng cánh tay, múa đến uy vũ, đánh cho ba kẻ này tru gào kêu khóc.

 

Mẹ ruột mất bình tĩnh, chắn trước người ba ruột bị tôi đánh gãy tay: "Lý Phán Nhi, ông ấy là ba ruột mày đó! Ông trời sẽ đánh ch-ết thứ s-úc sinh dám đánh ba ruột là mày!"

 

Gậy của tôi không dừng, từng gậy đập lên đùi ba ruột.

 

Lúc đôi vợ chồng này ngược đãi tôi, tôi đã biết trần đời này không có thần linh.

 

Thần linh trong lòng tôi chính là ba mẹ tôi.

 

Mẹ ruột báo công an.

 

Lúc đồng chí công an chạy tới, tôi đã trói ba tên côn đồ này lại.

 

Giao máy ghi âm dùng để nghe tiếng Anh của tôi cho đồn công an.

 

Máy ghi âm ghi lại rõ ràng, ba ruột đã dẫn hai tên côn đồ đến định làm nhục tôi ra sao.

 

Ba ruột và hai tên côn đồ bị dẫn đi.

 

Chị gái dân cảnh an ủi tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy sự lo lắng.

 

Ngay cả người xa lạ cũng lo lắng việc tối nay sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi của tôi.

 

Còn mẹ ruột của tôi, sau khi không ngăn được đồn công an dẫn ba ruột đi, lại bật dậy nguyền rủa tôi không thi đậu trường nào tốt.

 

Mẹ tôi giận đến túm tóc bà ta, tát liền mười cái.

 

Những người có mặt ở đây, kể cả chị gái dân cảnh, đều xem như không thấy.

 

Nắm tay của ba siết chặt rồi lại buông ra, ngập tràn tự trách.

 

Ông bảo tôi ngủ sớm đi.

 

Cứ bình tĩnh cho cuộc thi ngày mai.

 

Có thi không tốt thì tôi vẫn có đường lui.

 

Loading...