ANH EM - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2025-02-11 08:42:46
Lượt xem: 78
Vì vậy, ngày hôm sau.
Theo thông lệ, tôi tắm rửa trước.
Trình Nặc ở bên ngoài chơi điện thoại đợi tôi.
Mặc dù hai năm nay chúng tôi không cần phải tiết kiệm như trước đây nữa.
Nhưng anh ấy đôi khi vẫn giữ thói quen đợi tôi tắm xong rồi mới tắm.
Và lần này, trong tiếng nước chảy không ngừng.
Biết rõ anh ấy không nghe thấy, nhưng tôi lại len lén, rón rén trèo lên giường anh.
Cởi bỏ hết quần áo, cuộn tròn trong chăn, ánh mắt tràn đầy mong đợi chờ anh xuất hiện.
...
Nhưng Trình Nặc lại né tránh ánh mắt.
Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh cảnh cáo tôi: "Chúng ta không thể."
"Nhiên Nhiên, anh là anh trai của em."
Tôi cảm thấy trái tim mình như tan vỡ.
...
17
Trình Nặc bắt đầu trốn tránh tôi.
Anh thà ở lại đồn cảnh sát cũng không muốn về nhà.
"Tiểu Nhiên à, anh trai cháu gần đây bận nhiệm vụ, hai ngày nữa nó sẽ về nhà, cháu đừng vội!" Trong điện thoại truyền đến giọng đọc thông báo quen thuộc của đồng nghiệp trong đồn cảnh sát.
Lý do cũng không thay đổi.
Vĩnh viễn là đang làm nhiệm vụ, đang bận, hoặc không cẩn thận bỏ lỡ, lát nữa cháu gọi lại.
Tôi ôm chân co ro bên giường, cảm thấy thật vô vị.
Nhưng chớp mắt, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.
Tôi bị anh trai mình ghét bỏ rồi.
Trình Nặc ghét tôi rồi.
Tại sao hôm đó tôi lại không nhịn được chứ?
Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi thích anh ấy, có phải là chuyện gì sai trái lắm không?
18
Trình Nặc lại không về nhà.
Tin nhắn tôi gửi cho anh đều không trả lời.
Nhưng việc điền nguyện vọng sắp bắt đầu rồi.
Tôi có chút tức giận.
【Anh mà không về, em sẽ đăng ký nguyện vọng ở tỉnh khác đấy!】
【Em thật sự đăng ký đấy!】
【Em đăng ký rồi!】
【Ảnh chụp màn hình thông tin đăng ký.JPG.】
"Ong ong ——" Điện thoại gọi đến.
"Không phải đã nói với em là anh đang làm nhiệm vụ sao, em vội cái gì hả Hứa Nhiên?!"
"Còn có thể sửa được không? Thông tin còn kịp sửa không?"
"Anh không phải không muốn cho em đi tỉnh ngoài, chỉ là anh cảm thấy Đại học A phù hợp với em hơn, trước đây em cũng nghĩ như vậy mà? Sao đột nhiên lại thay đổi ý định rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-em/chuong-9.html.]
"Nếu em muốn đi ra ngoài cũng được, anh xem có thể xin với cục cho anh đi công tác ở ngoài không..."
"Em cười cái gì vậy Hứa Nhiên, sao không trả lời anh? Anh đang sốt ruột đây này!"
Anh ở đầu dây bên kia lải nhải như một ông già.
Tôi bịt miệng cười đến nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn không trả lời anh.
Đồ ngốc này.
Cho dù tôi có tức giận.
Cũng làm sao nỡ rời xa anh cơ chứ.
...
19
Tôi và Trình Nặc làm lành rồi.
Chỉ là ngầm hiểu ý không nhắc đến chuyện ngày hôm đó nữa.
Nhưng điều này không có nghĩa là khoảng cách không còn.
Anh dần dần tránh ở cùng phòng với tôi quá lâu.
Thậm chí còn đề nghị, có nên đổi một căn nhà lớn hơn, cho tôi không gian riêng tư hơn không.
Tôi cười lạnh một tiếng, nói: "Được."
Ngày hôm sau xách hành lý, đến trường báo cáo sớm.
Anh tức giận mắng tôi "tuổi dậy thì nổi loạn quá dài".
Tôi không thèm để ý đến anh, tiếp tục duy trì vẻ cao quý lạnh lùng của mình.
Cứ như vậy, qua lại, cãi vã, giận dỗi, khi tôi sắp chấp nhận có lẽ cả đời này tôi sẽ chung sống với anh trong mối quan hệ như vậy.
Năm hai đại học.
Có người đột nhiên hỏi tôi: "Lâm Nhiên, anh trai cậu yêu đương rồi à? Vừa nãy tớ đi dạo phố nhìn thấy anh cậu và một cô gái cùng nhau xem phim, trông cũng xinh đấy, có phải là chị dâu tương lai của cậu không?"
Tôi không thể dùng lời nói để diễn tả tâm trạng của mình lúc đó.
Ghen tị?
Chua xót?
Thất vọng?
Dường như đều không phải.
Mà là, nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.
Vì vậy tôi đã cãi nhau với Trình Nặc.
Tôi chất vấn anh: "Có phải anh có bạn gái rồi thì không cần em nữa, có phải sau này sẽ chia tay với em không?"
"Có phải đồ của em, sau này anh đều phải đưa cho cô ta trước rồi mới đến em không!"
Tôi nói năng lộn xộn, thậm chí còn không nói lý lẽ.
Tôi cố gắng dùng cách nói không đúng mực của mình để châm ngòi cho cơn giận của anh.
Nhưng không.
Trình Nặc căn bản không có một chút tức giận nào.
Anh bất lực nhìn tôi, giải thích với tôi rằng đó là đối tượng xem mắt do đồng nghiệp giới thiệu, anh đến nơi rồi mới biết, không tiện từ chối trực tiếp.
Nghe đến đây, thật ra tôi đã có chút d.a.o động rồi.
Nhưng anh lại nói: "Nhiên Nhiên, anh rồi cũng sẽ phải kết hôn sinh con."
Ầm một tiếng, như bị sét đánh, tôi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.