Ánh dương - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-06 13:58:55
Lượt xem: 43
Trên lưỡi thanh chủy thủ bạc ánh lên ánh sáng xanh, trên chủy thủ vậy mà tẩm độc.
Tiếng hét thất thanh của quan khách xung quanh dường như hắn không nghe thấy chỉ một mực cắn răng, cố gắng tiến lên từng bước một.
Nhìn về phía thanh niên kia, hắn muốn nghe một câu giải thích từ y nhưng độc tính phát tác quá nhanh hắn nhìn không rõ biểu cảm trên mặt y cũng nghe không được âm thanh của y. Hắn lảo đảo tiến lên phía trước vươn tay muốn nắm chặt mạt thân ảnh kia.
Uỳnh!
Mọi người chưa kịp hoàn hồn lại thì thấy hắn bị Lạc Thành Dương một chưởng đánh bay. Cố Danh hộc m.á.u nằm trên mặt đất, gương mặt trắng bệch nhưng vẫn cố chấp nhìn về phía Lạc Thành Dương thì thào
"Tại saooo?"
"Tai, sao?"
Khụ, khụ, khụ
_______
Cố Danh bị cơn đau đớn trên n.g.ự.c làm cho tỉnh lại, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đánh nát, một trưởng kia của Lạc Thanh Dương quá ác, hiện giờ hắn chỉ hít không khí cũng cảm thấy quá sức.
Lạc Thanh Dương a Lạc Thanh Dương!
Cố Danh cười khổ một tiếng, nâng mí mắt nặng nề quan sát xung quanh.
Bốn phía tối đen mà yên tĩnh hẳn chỉ có thể nhờ ánh sáng le lói của ngọn đuốc đằng xa để nhìn rõ. Đợi đến lúc nhìn rõ Cố Danh liền trầm mặc, căn phòng hắn đang nằm trống, không có một vật, bốn bức tường toàn được đúc bằng thiết đặc. Đây hẳn đang ở địa lao, hơn nữa là loại địa lao chuyên những người phạm tử tội.
Cố Danh nhìn một vòng căn phòng liền nhắm mắt lại, với hiện trạng bây giờ của hắn đứng cũng không đứng nổi càng đừng nói chuyện khác, chỉ có thể nằm chờ thôi. Quả nhiên, không bao lâu sau cửa phòng giam nặng nề mở ra sau đó một người toàn thân trùm đồ đen bước vào.
Máu huyết như sôi trào, dáng người quen thuộc này hắn chỉ nhìn cũng đoán được là ai.
Khụ, khụ, khụ
Chỉ hơi kích động lục phủ ngũ tạng lại quặn lại, yết hầu nóng rát hẳn nhịn không được mà ho mấy tiếng.
Monghyyyy
Cảm ơn bạn đã ủng hộ ♥️
Người kia từ khi bước vào vẫn luôn đứng im không nhúc nhích cũng không lên tiếng, trong đại lao to lớn dường như chỉ còn lại tiếng ho của hắn.
Lại qua hồi lâu, hai người mới đồng thời lên tiếng:
"Tại sao?"
"Huynh..."
Lại là một trận im lặng, cuối cùng Lạc Thành Dương thở dài vươn tay bỏ chiếc mũ chùm đầu ra chậm rãi nói
"Ta đến thăm huynh"
"Tai sao?" - Cố Danh vẫn kiên trì hỏi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-duong/chuong-4.html.]
"Cố Danh đã đến bước này rồi, đừng diễn nữa. Hôm nay ta và huynh thẳng thắn một lần đi"
"Thẳng thắn?...... Đệ biết từ khi nào?"
Lạc Thành Dương im lặng ngồi xuống bên cạnh Cố Danh, như lâm vào hồi ức giọng nói y rất nhẹ
"Ta tiến vào Vũ Duệ quân là vì mật chỉ của bệ hạ muốn ta tìm ra gian tế Đại La đồng thời theo dõi hành động của gian tế. Thời gian đầu, ta hầu như đã quan sát cả quân doanh Vũ Duệ cũng không tìm được manh mối"
"Cho đến khi...huynh... huynh xuống bếp làm bánh ngô ngọt cho ta, ta mới biết người đó là huynh".
"Bánh ngô ngọt?" Cố Danh có chút bất ngờ.
"Ừm, huynh lúc đó chắc không để ý. Ta từng nghe cha ta nói Đại La có một món ăn đặc trưng đó là bánh ngô ngọt. Khi ăn sẽ cho thêm sữa bò cùng hoa nhài vào. Thơm ngon vô cùng!"
Nghe được âm thanh run rẩy kia giọng Cố Danh bất giác cũng khàn theo, cổ họng cử động, y có rất nhiều điều muốn nói,chỉ là khi nói ra lại thanh âm lại mang cười cợt không chút để ý
"Vậy... Tại sao lại là ngày hôm đó?"
"Cố Danh"
Lạc Thành Dương nhìn vào mắt Cố Danh, đau khổ trong mắt như hoá thành thực chất.
"Hai ngày trước bản đồ phòng thủ kinh thành bị trộm đi. Bọn huynh dự định sẽ nhân cơ hội hôn lễ của chúng ta mà trốn ra khỏi thành. Chỉ là, Bệ hạ tuyệt không cho phép điều đó xảy ra"
"Cố Danh, xin lỗi..."
"Tạm biệt, phu quân"
Lạc Thành Dương run giọng nói xong liền bật dậy đứng chạy một mạch ra ngoài.
Nghe được câu nói cuối cùng kia hai hàng lệ dọc theo gò mắt lăn xuống nền đất lạnh lẽo.
Vụ càn quét gián điệp trong kinh thành diễn ra nhanh chóng, không đến ba ngày hoàng thượng liền ra lệnh xử trảm phạm nhân trước công chúng để răn đe.
"Nghe nói gì chưa? Trong đám gián điệp lần có cả người giữ chức tướng quân đó"
"Vậy ư? Là ai, mau chỉ ta coi. Ta muốn coi coi là ai đường đường tướng quân không làm lại muốn là gián điệp"
"Đúng vậy. Mấy năm nay chinh chiến c.h.ế.t bao nhiêu người, vậy mà có người táng tận lương tâm như vậy. Trở thành tướng quân rồi lại đầu quân cho giặc"
"Đúng vậy, đúng vậy..."
Một đám dân chúng tụ họp vừa chửi rủa vừa tìm kiếm mặt mũi tên gian tế là tướng quân kia. Nhưng phạm nhân ai nấy tóc tai bù xù, người đầy thương tích m.á*u m*e khắp mặt muốn tìm nói khó hơn làm.
Chỉ thấy mặt trời dâng cao, quan vấn trảm nhẹ nhàng ném một thẻ xuống, cao giọng nói
TRẢM!!!
Đại đao hạ xuống, từng giọt m.á.u văng tung tóe ra xung quanh nhuốm đỏ một mảnh thiên địa. Từng chiếc đầu lâu rơi xuống đất đóng lại một cuộc đời đầy huy hoàng của một vị tướng quân.