Ánh Dương Không Hoen Gỉ - Chương 1: Em Sẽ Đối Tốt Với Anh
Cập nhật lúc: 2025-03-26 11:10:02
Lượt xem: 0
"Xin lỗi em, nhưng em có thể cầm tập tài liệu trên bàn làm việc phòng anh mang đến đây giúp anh được không?" Một giọng nói phát ra từ điện thoại, là giọng nam. Giọng nói ấy trầm ấm, nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác cực kỳ dễ chịu khi nghe nó.
Lương Bình An khẽ cười rồi nhẹ nhàng gật đầu đồng ý: "Vâng, bây giờ em mang đến cho anh."
Cô theo lời vào phòng anh lấy tập tài liệu rồi chạy xe máy mang đến công ty cho anh. Công ty cách nhà gần hai mươi cây số, cô mất nửa tiếng đi xe mới đến nơi.
Cô cất xe máy vào hầm gửi xe rồi cầm tập tài liệu lúc nãy đến công ty anh đang làm. Người vừa gọi điện cho cô vừa rồi là Dương, cô và anh quen nhau đến nay đã được mười một năm, chính thức bước vào mối quan hệ yêu đương được hơn bốn năm.
Lương Bình An mồ côi cha mẹ từ nhỏ, theo ông nội ba năm thì ông mất. Sau đó cô được gia đình bác trai cả nhận nuôi nhưng lại thường bị bác gái và chị họ đánh đập dã man. Sau một trận đòn nhừ tử vào lúc 8 tuổi, cô đã được Trần Văn Đình cứu và nhận hắn làm sư phụ. Đến lúc mười hai tuổi, cô đã chuyển đến ở cùng với sư phụ và được ông dạy rất nhiều thứ.
Cô có một người anh trai tên là Lương Thành An, hai anh em xa cách tận mười hai năm mới có thể đoàn tụ. Sau này, Thành An nhận sư phụ cô làm cha nuôi và mua một miếng đất ở ngay bên cạnh nhà cha nuôi xây nhà để tiện báo hiếu và chăm sóc em gái.
Còn Dương, anh mất mẹ từ lúc 17 tuổi, bố anh chín năm sau cũng qua đời. Anh có một người em trai tên Nguyễn Hải Đăng, đang học lớp 12. Sau này quen biết Bình An, hai anh em họ cũng nhận sư phụ cô làm bố nuôi, anh vừa có thêm người thân vừa có thể ở bên người mình yêu.
Anh trai cô thành lập một công ty chuyên làm về mảng bất động sản, Dương sau mấy năm phấn đấu cũng thành công leo lên chức giám đốc điều hành công ty. Có rất ít người trong công ty biết chuyện cô và Dương quen nhau, thậm chí là chẳng có ai biết.
Cô vừa đi đến cửa thì lại bị bảo vệ chặn đường. Tuy công ty đã thành lập được hơn sáu năm nhưng số lần cô đến đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hiện tại cô mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh da trời năng động, bên ngoài khoác một chiếc hoodie dày màu trắng. Mái tóc dài quá vai được buộc kiểu đuôi ngựa trẻ trung, cá tính. Chắc tại cô đang bịt khẩu trang, đeo kính râm kín mít nên mới bị bảo vệ chặn đường.
Cô tháo kính râm, giơ tập tài liệu lên rồi nói với chú bảo vệ: "Cháu đến đưa đồ cho Dương."
Bảo vệ gật đầu rồi lách sang một bên cho cô vào. Bình An khẽ cúi người cảm ơn bảo vệ rồi cầm theo tập tài liệu đi vào công ty. Phòng giám đốc ở tầng bốn, ngay cạnh cầu thang, cô đi thang máy nên chỉ vài phút đã đến nơi.
Cô tiến lên gõ cửa, tức thì đã có người ra mở cửa cho cô. Nhưng người này không phải là Dương mà là một cô gái.
Cô gái này có dáng người cao với đôi chân dài miên man. Cô ấy có làn da trắng, sống mũi cao, môi tô son đỏ tôn lên vẻ vừa dịu dàng vừa quý phái. Tóc cô dài đến giữa lưng, được uốn theo kiểu xoăn lơi và thả xoã. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với chân váy màu nâu đậm dài đến giữa bắp chân, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ màu hồng phấn, chân đeo đôi bốt đen khiến cô vốn đã cao lại càng cao hơn.
"Xin hỏi cô là..." Cô gái kia ậm ừ.
"Tôi đến đây tìm Dương."
Nghe thấy giọng của Bình An, Dương đang bận xử lý công việc nhưng vẫn chạy ra đón cô. Anh nói với cô gái kia: "Cô đi làm việc của mình đi."
Cô gái kia gật đầu tạm biệt cô và Dương rồi cũng đi nơi khác làm việc của mình.
Cô cũng gật đầu chào lại rồi đứng ngoài cửa dõi theo bóng lưng cô ấy vài giây. Cô có cảm giác ánh mắt của cô ta khi nhìn mình vừa rồi không mấy thân thiện. Nhưng cô rất nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy trong đầu mà theo Dương vào phòng làm việc.
"Anh xem có đúng tập này không?"
"Đúng rồi, cảm ơn em." Anh nhận tập tài liệu trong tay Bình An rồi đưa cô đến ngồi lên chiếc ghế giữa phòng, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô, ân cần hỏi han. "Đi đường có mệt không?"
"Mệt gì chứ." Cô nhìn anh cười cười, nghiêng đầu tựa vào vai anh. "Anh không hiểu cảm giác lái xe thích như nào đâu."
Dương khẽ xoa đầu cô, dịu dàng hỏi: "Hôm nay em ở đây với anh, chiều bọn mình cùng về được không?"
"Dạ."
Cô ngồi thẳng dậy rồi kéo Dương đến bàn làm việc, nhấn vai để anh ngồi xuống rồi dặn: "Đừng để em làm ảnh hưởng đến công việc của anh." Cô chỉ tay về phía chiếc ghế lúc nãy. "Em ngồi bên kia, cần em giúp gì thì cứ gọi em."
Cô nói xong câu này thì tự động đến ghế ngồi để Dương có thể chú tâm làm việc, còn bản thân không có việc gì làm liền chọn bừa một quyển sách ở kệ sách gần ấy để đọc. Nhưng đọc một lúc thì cũng chán, cô cất sách về chỗ cũ rồi ngồi xuống nhìn Dương làm việc.
Người ta nói đúng, hình ảnh người đàn ông khi kiếm tiền rất mê người. Anh ngồi đó, nhìn vào màn hình máy tính rồi trầm tư suy nghĩ một lúc lâu. Trán anh lấm tấm mồ hôi, hàng mi dài khẽ cong, sống mũi cao thẳng vừa tự tin vừa cuốn hút.
Có lẽ vì ngồi quá lâu khiến chân nhức lưng mỏi, Dương đưa tay ra sau đ.ấ.m nhẹ lưng và xoa cổ. Cô thấy vậy liền đi ra sau lưng bóp vai và massage giúp anh thoải mái hơn. Nếu cơ thể được thoải mái thì năng suất làm việc cũng cao hơn mấy lần.
Anh khẽ ngửa đầu ra sau, nhìn cô cười mỉm: "Cảm ơn em."
Cô cười đáp lễ.
Một lúc sau, có hai người nắm tay nhau bước vào phòng Dương, là một nam một nữ. Hai người họ là Lương Thành An và vợ anh, Nguyễn Ngọc Ánh, cô ấy là bạn học cũ của Bình An. Sau khi tốt nghiệp, cô đã về nhà và xin vào làm việc ở công ty Thành An, hai người họ mưa dầm thấm lâu, dần dà trở thành một đôi và cưới nhau bốn năm về trước.
Thành An vừa trông thấy em gái thì đã tặc lưỡi trêu chọc, anh khều khều tay vợ, nói: "Em gái lớn là em nhà người ta, anh trai còn chưa được em gái đ.ấ.m bóp lần nào mà người khác đã được rồi."
Bình An ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn anh, cuối cùng vẫn chạy ra kéo anh trai chị dâu ngồi vào ghế rồi vòng ra sau hai người họ, hai tay hai vai, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Vừa lòng hai người chưa?''
"Vừa lòng, rất vừa lòng." Vợ chồng Thành An đồng thanh.
Dương khẽ cười, anh hỏi Thành An: "Cậu đến tìm tôi à?"
"À." Thành An ậm ừ, như vừa nhớ ra việc gì đó, anh lắc đầu. "Không có gì, muốn rủ anh đi ăn trưa."
"Em gái cũng ở đây, vậy bốn người chúng ta đi luôn." Ánh nói.
Ba người còn lại gật đầu rồi cùng nhau đi đến quán ăn gần ấy ăn trưa. Ăn xong thì cùng nhau quay lại công ty, mua một bộ bài tây rồi ngồi chơi với nhau đến ca chiều ai làm việc nấy.
Ở phòng Dương, Bình An xem điện thoại chán rồi nằm ra sofa giữa phòng che kín mắt ngủ trưa. Dương đang làm việc quay ra thấy cô đã ngủ liền cởi áo khoác ngoài để đắp cho cô, còn chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn vì sợ cô bị lạnh.
Nhìn người trong lòng đang ngủ say, anh liền không kìm lòng được mà cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. Khi ngẩng mặt lên còn không nỡ rời xa mà còn đứng lại ở đó ngẩn ngơ nhìn cô một lúc lâu. Đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa thì anh mới giật mình nhìn ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-duong-khong-hoen-gi/chuong-1-em-se-doi-tot-voi-anh.html.]
Lúc nãy hai vợ chồng Thành An ra ngoài nhưng quên không khoá cửa. Khi anh vừa quay đầu ra đã thấy cô gái khi nãy, cô ấy cầm theo một tập tài liệu đứng ở ngoài cửa nhìn anh. Thấy anh nhìn mình liền gật đầu chào hỏi rồi mới đi vào phòng.
Anh cũng gật đầu coi như chào lại rồi ngồi lại vào bàn làm việc. Cô gái vừa rồi là Nguyễn Thu Phương, thư ký của anh, cô ấy theo anh hai năm nay, rất tận tụy với công việc, còn hỗ trợ anh rất nhiều thứ.
"Có một vài dự án muốn anh xem qua." Cô gái kia đặt tập tài liệu trên tay lên bàn để Dương xem xét. Cô khẽ nhìn qua Bình An đang ngủ trên ghế, đáy mắt xuất hiện một tia ác ý.
"Được rồi, cô ra ngoài trước đi, lúc nào xem xong tôi sẽ nói với cô."
"Vâng." Cô ấy gật đầu, trước đó còn không quên liếc qua Bình An nhưng cũng rất nhanh đã thu lại ánh mắt rồi đi ra ngoài.
------------
Khi Bình An thức dậy đã là gần bốn giờ chiều, khi còn chưa tỉnh hẳn cô đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Đến lúc này cô mới phát hiện áo khoác của Dương đang ở trên người mình, nhiệt độ trong phòng hình như hơi cao. Bây giờ cô cảm thấy khá nóng.
Cô ngồi dậy dụi mắt, Dương thấy thế liền đi đến ngồi cạnh cô. Anh xoa đầu cô, ân cần hỏi thăm: "Em muốn ăn gì không?"
Cô tựa đầu vào vai anh, vì vừa dậy nên giọng nói chẳng khác gì một con mèo con: "Em không đói." Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, mím môi làm mặt mếu. "Nhưng mà em khát nước."
Dương gõ nhẹ vào chóp mũi cô một cái rồi đứng lên rót nước cho cô. Bình An cũng theo đó mà dõi theo bóng lưng của anh. Hiện tại anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng được sơ vin chỉnh tề. Vai anh không quá rộng nhưng lại rất vuông vắn, cộng thêm chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, chỉ là bóng lưng thôi nhưng nó lại mang cho cô cảm giác an toàn đến kỳ lạ.
Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ đến mười một năm về trước. Cũng là bóng lưng ấy, cũng là con người ấy, nhưng khi nhìn vào cô lại cảm thấy nó quá cô đơn, giống như anh lúc đó.
Anh khi ấy chỉ có một mình, lại phải gánh trách nhiệm lớn và mối thù g.i.ế.c mẹ. Bố anh là một tên tội phạm lớn, mẹ anh bị đối thủ của ông bắt làm con tin để ép cung lấy thông tin nhưng bà một chữ cũng không nói. Mục đích không đạt được, bọn chúng hãm h.i.ế.p mẹ anh, hủy đi sự trong sạch của bà. Mẹ anh vì danh dự đã cắn lưỡi tự tử ngay lúc đó, đến khi bố anh đến nơi thì bà sớm đã trở thành một cái xác không hồn, trên mình không một miếng vải che thân. Anh cũng trở thành một đứa trẻ không mẹ.
Cô theo chỉ dẫn của sư phụ đến bên anh để khai thác thông tin của bố anh - ông Nguyễn Hải. Sau này ông Hải chết, anh vì những tội lỗi đã gây ra trước đó nên phải ngồi tù sáu năm. Cô cũng đợi anh suốt bằng ấy năm tù tội, đến nay đôi bên đã viên mãn, hai người vốn có tình đã được ở bên nhau.
Phá tan dòng suy nghĩ vẩn vơ, một cảm giác ấm áp truyền đến má bên phải của cô. Dương khẽ khom lưng, cúi xuống nhìn cô cười cười: "Đang nghĩ gì thế?"
Cô nhận lấy cốc nước từ tay Dương, lắc đầu: "Không có gì, chỉ là nghĩ sau này em nhất định sẽ đối tốt với anh."
Anh xoa tóc cô, trên môi không giấu nổi nụ cười: "Em đã rất tốt với anh rồi mà."
Cô không nói gì coi như hiểu ý, sau khi uống hết nước cô mới trả cốc lại cho anh.
"Anh mau đi làm việc đi, tí nữa còn về."
"Ừ. Đều nghe em."
Đến giờ tan làm, Dương có việc đột xuất nên cô phải về một mình. Nhưng vừa dắt xe ra khỏi hầm gửi thì cô đã bị ai đó gọi lại, cô quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra người đó chính là cô gái mà cô gặp hồi sáng.
"Cô có bận gì không?"
"Không." Cô lắc đầu, trong đầu loé lên một dòng suy nghĩ không đáng có. Tình cảnh này hình như có hơi giống trong phim.
"Chúng ta ra quán đằng kia uống nước được không?" Thu Phương niềm nở.
"Cũng được."
Nói rồi hai người họ cùng nhau đến một quán nước cách đó không xa. Mỗi người gọi một cốc nước cam ngồi đối diện nhau nói chuyện.
"Em là em gái của anh Dương đúng không?" Cô ấy hỏi cô, trông vẻ mặt vừa niềm nở vừa hứng thú. Ban đầu cô vốn tưởng Bình An là người yêu của anh, nhưng lúc trưa Ngọc Ánh có đi tám chuyện với mấy chị em trong công ty, nói Bình An là em gái của Thành An. Một đồn mười, mười đồn trăm, lúc nãy cô có nghe thoang thoảng mọi người nói chuyện, có nhắc đến hai chữ "em gái" nên mới tưởng Bình An là em gái của Dương.
"Em gái?" Bình An khẽ cau mày, trông cô với Dương giống nhau lắm hay sao mà lại hỏi cô câu ấy? Mà cô gái này có vẻ thân thiết với Dương nhỉ, gọi thẳng tên luôn rồi kìa. Nhưng cô vẫn trả lời: "Đúng là em gái."
Thu Phương nghe thế thì không khỏi vui sướng, nhưng cô lập tức trấn tĩnh lại ngay sau đó.
"Hôm nay hẹn gặp em là muốn nhờ em giúp một chuyện."
Cô khẽ gật đầu ba cái coi như hiểu ý. Thu Phương nói tiếp: "Nói thật với em gái, chị rất thích giám đốc, hôm nay muốn gặp em không phải để nhờ em giúp đỡ, chỉ muốn hỏi về sở thích của anh ấy."
Bình An cười sượng, nhưng cô vẫn giả vờ gãi đầu suy nghĩ vài giây mới đáp: "Anh ấy thích ăn măng xào thịt bò, thích ăn thịt rang, thích chơi cờ vây." Cô đưa mặt đến gần cô ấy hơn một chút, nhoẻn miệng cười. "Nhưng thích nhất thì vẫn là tôi."
Lúc nãy Thu Phương có lấy ra một quyển sổ tay nhỏ để ghi lại sở thích của Dương. Cô ấy vốn đang chép lại lời của Bình An nhưng nghe đến câu vừa rồi chợt khựng lại, nụ cười trên môi tắt dần. Cô ngẩng mặt lên, khoảng cách giữa hai lông mày ngắn lại, khoé môi giật giật, cô ấy bày ra vẻ mặt "cô vừa nói cái gì cơ" để nhìn Bình An.
"Vừa rồi tôi chưa nói hết, tôi đúng là em gái, nhưng không phải là em gái của Dương. Tôi họ Lương, tên Bình An, em gái của người trực tiếp trả lương cho chị."
Cô ngừng lại nhìn người trước mặt vài giây, sắc mặt cô ấy có vài phần khó coi như đã đoán ra mối quan hệ của cô và người trong lòng của cô ấy.
"Anh ấy thích măng xào thịt bò, nhưng vì tôi không thích ăn măng, cũng không thể ăn thịt bò nên dần dà anh ấy cũng chẳng còn thích nữa. Thịt thì phải là tôi rang, cờ cũng là tôi chỉ anh ấy chơi." Cô thở dài một hơi. "Nếu chị có thể làm anh ấy thích chị, thì tôi sẵn sàng buông tay, sẽ vui vui vẻ vẻ chúc phúc cho hai người."
Nói xong câu ấy, cô vội uống hết cốc nước cam trên bàn rồi đứng lên, dù gì cũng không thể lãng phí: "Cốc nước này chị mời tôi đúng không? Cảm ơn nhé!"
Vừa sải chân đi được vài bước thì cô chợt nhớ ra một điều, liền ngoảnh đầu lại nói với cô gái kia: "Phải rồi, năm nay tôi 29 tuổi, hơn cô một tuổi. Lần sau đừng gọi tôi là em gái nữa, tôi xấu hổ lắm."
Lúc nãy cô có vô tình nhìn trúng profile của cô gái này trên máy tính của Dương, cô ta rõ ràng thua cô một tuổi mà lại xưng "chị". Chẳng lẽ nhìn cô trẻ con quá hay sao?
Cô ra ngoài lấy xe rồi phóng một mạch về nhà. Hoá ra cảm giác của cô lúc sáng không hề sai, cô gái này đúng là có thành kiến với cô, cô gái này đúng là có tình ý với Dương.
Còn Thu Phương, sau khi Bình An đi vẫn ngồi đó một lúc lâu, im lặng không nói gì. Mãi một lúc sau cô ta mới siết chặt tay, trong đáy mắt toát lên một tia mãnh liệt. Là Lương Bình An cho cô cơ hội, vậy sau này mất Dương rồi thì đừng gắn cho cô cái mác tiểu tam hay người xấu đấy.