Ánh Dương Đến Bên Em - 11
Cập nhật lúc: 2025-01-25 10:51:30
Lượt xem: 86
Nhà cửa được trang hoàng rực rỡ, họ hàng thì tất bật trong bếp chuẩn bị bữa tối. Tôi ngồi tựa vào cửa sổ, nhìn ánh sáng từ đèn neon phản chiếu qua tuyết, rồi gọi điện cho Lục Minh Thương.
Sau một lúc chờ đợi, đầu dây bên kia bắt máy.
Giọng nói dịu dàng, ấm áp của anh truyền đến, xung quanh dường như rất yên tĩnh.
Tôi nín thở: "Chúc mừng năm mới."
Anh cười, giọng nói tựa như rượu ngon ủ lâu năm khiến người ta say đắm: "Hòa Hòa, chúc mừng năm mới."
"Bên anh có vẻ rất yên tĩnh."
"Ừ, anh đang ở dưới nhà em."
"?"
Vài giây sau, tôi phấn khích chạy chân trần qua phòng khách, lao vào phòng làm việc, quỳ lên bàn nhìn xuống.
Giữa cơn bão tuyết, Lục Minh Thương mặc chiếc áo khoác dày màu đen, ngẩng đầu vẫy tay với tôi.
Bóng anh kéo dài trên nền tuyết trắng.
Mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào, tôi hét lớn về phía anh: "Anh đợi em một chút!"
Lục Minh Thương cười: "Mặc ấm vào, không cần vội."
Không ngờ anh lại đến, tôi nhanh chóng trang điểm nhẹ, mặc bộ đồ mới xuống nhà.
Chúng tôi đã không gặp nhau khoảng nửa tháng rồi.
Tôi lấy kẹo trong túi ra, bóc vỏ rồi nhét vào miệng anh: "Anh có muốn lên nhà ngồi một lát không?"
"Không." Anh ngậm viên kẹo, như một chú chuột hamster trưởng thành, vừa chững chạc vừa đáng yêu: "Anh muốn đưa em đến một nơi."
Mẹ tôi nhìn qua cửa sổ gọi với: "Hòa Hòa, ăn cơm nào."
Nhìn thấy Lục Minh Thương, bà đổi giọng: "Ồ, bạn trai đến à? Vậy hai đứa đi chơi đi, mẹ để phần cơm cho."
"Cảm ơn dì ạ."
Trên đường vành đai thành phố, xe cộ thưa thớt.
Lục Minh Thương đưa tôi đến ngoại ô, nơi có hồ nhân tạo nổi tiếng nhất khu vực.
Vì đang trong kỳ nghỉ lễ, hầu như không có ai qua lại.
Mặt hồ đóng băng, bị tuyết phủ kín.
Những ánh đèn neon nhân tạo ở xa xa nhấp nháy, liên tục thay đổi chữ "Chúc mừng năm mới".
"Anh đưa em đến đây làm gì?"
Chiếc khăn len của Lục Minh Thương quấn quanh cổ tôi, ngăn cơn gió lạnh buốt.
Anh dựa vào đầu xe, nói: "Em còn nhớ hôm em tỏ tình với anh không?"
"Nhớ chứ."
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc: "Anh đã muốn đồng ý với em. Nhưng hôm đó tín hiệu không tốt, tin nhắn không gửi được, khiến em hiểu lầm. Sau đó, anh đã đi tìm em."
Tôi ngẩn người, chuyện tín hiệu không tốt thì tôi biết, nhưng anh đã đến tìm tôi lúc nào?
Anh có chút tiếc nuối: "Lúc đó, em đã có bạn trai rồi."
"Khi nào?"
"Khoảng vài ngày trước khi anh ra nước ngoài."
Tôi tính toán lại thời gian, càng thấy khó hiểu: "Không đúng, lúc đó em đâu có bạn trai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-duong-den-ben-em/11.html.]
Anh nhìn tôi với vẻ trách móc: "Có chứ, là Lưu Tử Diễn."
Tôi khựng lại, rồi bật cười lớn.
Dưới ánh mắt khó hiểu của anh, tôi lấy điện thoại, mở tài khoản mạng xã hội của Lưu Tử Diễn, ghi chú: [Diễn viên trẻ thế hệ mới.]
"Nếu anh nói thế, thì đúng là lúc đó em có "chồng" mới thật, là Lưu Tử Diễn."
Lục Minh Thương kể, hôm anh đến tìm tôi, tôi đang quay lưng về phía cửa, khoe với bạn thân về "chồng" của mình. Anh nghĩ rằng lời tỏ tình của tôi chỉ là bốc đồng, nên âm thầm rời đi.
Lục Minh Thương nâng mặt tôi lên, nhân lúc tôi đang cười lớn, cúi xuống hôn.
"Lần sau, chồng có thể đổi thành người khác được rồi."
Nụ hôn kéo dài khiến tôi gần như không thở được, cuối cùng tôi đành bám lấy cổ anh, vừa cười vừa hỏi: "Anh đưa em cả đoạn đường dài đến đây, không phải chỉ để nói chuyện này thôi chứ?"
Anh ôm tôi vào lòng, ra hiệu im lặng: "Chờ một chút."
Lúc này đã gần nửa đêm.
Xung quanh dần chìm vào tĩnh lặng. Ở phía xa, trên cây cầu bắc qua sông, những tiếng xe cộ cuối cùng cũng biến mất trong bóng tối.
Bức tường ánh sáng neon hiện lên dòng chữ đếm ngược mừng năm mới.
10
9
...
3
2
1
BÙM!
Một chùm pháo sáng từ đường chân trời xa xôi bay vút lên bầu trời, nổ tung thành một biển hoa bạc lấp lánh.
Liên tiếp, nhiều chùm pháo sáng khác bay lên, ánh sáng rực rỡ lấn át cả bầu trời đầy sao.
Tôi nín thở, ánh sáng phản chiếu lấp lánh trong mắt.
Bên tai vang lên giọng nói của Lục Minh Thương: "Hòa Hòa, chúc mừng năm mới."
Tôi khép mắt lại, dường như cả biển hoa vàng bạc đều in vào đáy mắt.
Đã nhiều năm rồi tôi không nhìn thấy pháo hoa.
"Màn pháo hoa này, anh đã muốn dành tặng em từ lâu rồi."
Trong đôi mắt anh, phản chiếu ánh sáng pháo hoa và bóng dáng tôi, tạo nên khung cảnh đẹp nhất.
"Hòa Hòa, anh yêu em."
09
Kỳ nghỉ trôi qua nhanh chóng.
Lúc đi học lại, trong trường học xảy ra một chuyện lớn.
La Mẫn và Tống Trạch cãi nhau ngay trước cổng trường, Tống Trạch còn đánh La Mẫn.
Có bạn học đã quay lại video tại hiện trường.
Với tốc độ thông tin lan truyền nhanh như mạng 5G hiện nay, chưa đến nửa tiếng, cả trường đều biết chuyện, bao gồm cả tôi.
Trong video, La Mẫn ôm mặt khóc nức nở, còn Tống Trạch thì chửi bới cô ta thậm tệ: "Trước đây tôi nhịn Kiều Hòa là vì cô ấy có tiền. Còn cô, nghèo rớt mùng tơi, lại xấu xí, dựa vào đâu mà tôi phải nhường nhịn cô?"
Trong phần bình luận của các tin nhắn được chia sẻ lại, có một bình luận nổi bật: [Đây chính là cô bạn đào góc tường của bạn thân đây mà?]