Ảnh đế ưa ga dẻ - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-06-29 07:11:05
Lượt xem: 671
6
Phân đoạn nấu nướng nhanh chóng kết thúc, tôi liếc qua thành quả của mọi người.
Tất cả đều là những món ăn gia đình đơn giản, mang lại cảm giác ấm áp như ở nhà.
Tôi không khỏi thả lỏng hơn chút và cùng mọi người ngồi xuống.
Lúc ăn cơm, Trời Xanh và Mặt Đất cực kì ngoan, miệng nhỏ ăn từng chút một, hệt như mấy chú mèo con đang gặm đồ ăn vậy.
Cách ăn rất nhỏ nhẹ nhưng cứ nuốt xong một món nào đó, cả hai sẽ điên cuồng tâng bốc:
“Ba mẹ nấu ngon quá! Vừa mềm vừa thấm vị! Con nghĩ mình có thể ăn thêm bát nữa!”
“Sườn heo này là chị làm ạ? Thơm quá đi à.”
“Cánh gà này cay quá xá, nhưng mà con muốn ăn cái nữa.”
Mấy bạn nhỏ thường có chung một cách nói, mô tả vị ngọt sẽ dùng “như kẹo bông gòn”, tả vị cay sẽ là “như bỏ dây pháo vào miệng.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Trẻ con nói chuyện kiểu trẻ con, khung cảnh cực kì vui vẻ hòa thuận.
Duy chỉ có Tống Thời và Triệu Tuần là hơi kì lạ. Triệu Tuần cứ ăn hai đũa lại nhìn về phía chúng tôi, mà Tống Thời lần nào cũng nhìn lại.
Theo hiểu biết của tôi về Tống Thời, lúc này anh đang là một con công trong trạng thái phòng thủ.
Fan của hai người rất nhiều, chẳng mấy chốc họ đã phát hiện vấn đề.
[Sao Triệu Tuần với Tống Thời cứ nhìn nhau vậy, hai người đó quen nhau hả?]
[Tôi cứ có cảm giác họ sẽ lao vào đánh nhau ngay.]
[Tôi cũng thấy vậy! Mà hình như Triệu Tuần đang nhìn Thanh Oánh? Mỗi lần cậu ta nhìn Tống Thời sẽ sờ đầu hoặc khoác vai vợ mình một cái!]
[Tôi đệt, bạn bè mạng đều là Leeuwenhoek* đấy à!]
*Antonie van Leeuwenhoek là ông tổ ngành sinh vật học, bạn đọc google để biết thêm chi tiết, đại để trong câu này chắc sẽ là “thánh soi”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-de-ua-ga-de/phan-5.html.]
Đồng thời cũng có một số comment khác xuất hiện:
[Mọi người không nên chú ý sai trọng điểm chứ, đừng bàn quá nhiều về những chuyện này ok?]
[Không phải đang tuyên truyền về việc sinh con sao? Tôi quyết định, tôi muốn cả ba bé này.]
[Hai gia đình khác nhau nhưng đều tràn ngập tình yêu. Cặp chị em vẫn luôn trò chuyện với nhau, ba mẹ Cột Sắt tuy không nói nhiều nhưng luôn khiên nhẫn nghe em nói, thậm chí còn cổ vũ bé con nấu ăn!]
Những bình luận này tôi đều đọc được nên quyết định tìm Tống Thời hỏi cho rõ ràng giữa anh và Triệu Tuần có chuyện gì, tránh làm ảnh hưởng đến chương trình.
Rốt cuộc chúng tôi cũng có cơ hội ở một mình trong giờ nghỉ trưa.
“Quan hệ gì chứ? Không, anh không có, vợ ơi em đừng nói lung tung, anh với tên nhãi kia có thể có quan hệ gì chứ?”
Tống Thời lắc đầu như trống bỏi, cơ thể đang nửa tựa vào đầu giường bật phắc dậy.
Tôi chú ý đến ngón trỏ tay trái đang nhịp lên tục với tần suất cao trên ga trải giường của anh, đó là động tác thường thấy khi anh chột dạ; Vậy nên tôi khoanh tay, lạnh lùng nhìn xuống anh từ trên cao, nói: “Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị, trong vòng ba giây không khai thật thì hôm nay đừng hòng bò lên giường!”
“Cố đại nhân, thảo dân oán quá…” Tống Thời đang ngửa mặt kêu gào thì đột nhiên bị tiếng gõ cửa chen ngang.
Tôi lườm Tống Thời một cái, ám chỉ anh liệu mà chọn lời cho tốt, chờ tôi mở cửa quay lại rồi nói.
Người đến là mẹ Triệu Tuần, trên tay bà đang bưng một chén chè ngân nhĩ.
Bác gái vừa thấy tôi đã dịu dàng cười: “Thanh Oánh, đến thử món chè ngân nhĩ bác vừa nấu này.”
Tôi vội vàng cảm ơn và mời bác gái vào trong ngồi, song mẹ Triệu Tuần khoát tay, nói: “Không cần, không cần, cảm ơn cái gì, tên oắt Triệu Tuần kia luôn nói với bác con giúp đỡ nó rất nhiều, nhưng bác vẫn luôn không có cơ hội cảm ơn con cho tử tế…”
“Hả?” Tôi ngẩn người, tôi giúp Triệu Tuần khi nào?
Bác gái nói tiếp: “Thời đi học Triệu Tuần kể nó được một đàn chị cực kì chăm chỉ phụ trách, luôn dẫn dắt mấy tên nhãi cái gì cũng không biết tụi nó tập luyện. Về sau nó đi quay, cũng phiền con giới thiệu những ekip kia cho nó. Thanh Oánh, dì thật sự cảm ơn con! Con không chỉ diễn giỏi mà còn đối nhân xử thế tốt nữa, tên oắt Triệu Tuần kia phải học hỏi con nhiều!”
Bác gái nói vậy giúp tôi nhớ ra, lúc đầu tôi cảm thấy Triệu Tuần rất hợp với các nhân vật trong một số kịch bản nên đã đề cứ cậu ta với đạo diễn vài lần. Tôi không cảm thấy chuyện đó có gì to tát vì Triệu Tuần lấy được những nhân vật đó bằng chính thực lực cùa cậu ta, giờ tự nhiên được bác gái khen làm tôi có hơi đỏ mặt.
“À đúng rồi, Tiểu Tống cũng ở đây nhỉ? Bác quên mất, con cho Tiểu Tống nếm thử chút đi, nếu no thích thì tự xuống lấy uống. Lần đầu tiên bác gặp Tiểu Tống, cả nó lẫn Triệu Tuần đều là hai tên nhóc nóng m..áu, làm việc nghĩa bị thương nên đến nhà bác; không ngờ sau nhiều năm như vậy hai đứa lại thành đôi hahahaha, các con đều là những đứa trẻ ngoan…”