Ảnh Đế Hồ Ly - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-05-10 18:05:08
Lượt xem: 1,291
[Ý Nhiếp Nhiếp là cô ấy cố ý đến đây vì người nọ hả?]
[Có phải Nhiếp Nhiếp hẹn hò rồi không đó?]
[Hình như con gái cưng của tui mới nhìn thoáng qua cái anh diễn viên mới kia đúng không? Tên là Lục gì ấy nhỉ?]
[Xin thưa lầu trên, người ta tên Lục Hoài Cẩn á. Nhưng mà anh này đẹp trai thật, tôi có dự cảm anh ấy nhất định sẽ hot.]
Dàn khách mời cũng có vẻ khá bối rối, cả trường quay chỉ có Lục Hoài Cẩn và trợ lý bình thản.
Lúc MC bắt đầu phổ biến quy tắc trò chơi, mu bàn tay tôi bỗng thấy hơi nhột. Tôi quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào mà Lục Hoài Cần đã đi đến sau lưng tôi... Rõ ràng là vừa rồi khi rút thăm chia nhóm, anh và tôi không được chia vào chung nhóm mà.
Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng thì màn hình đã thay đổi, quay đến chỗ của anh.
Hóa ra là do nhóm Xanh đang phân chia nhiệm vụ thì phát hiện nhóm thiếu một thành viên.
MC bắt đầu pha trò: “Thầy Lục liều lĩnh xông vào doanh trại địch, định đánh lén luôn ta.”
Cư dân mạng:
[Môn chủ nhà tôi đang làm gì thế?]
[A a a a, có phải tôi nhìn lộn không đó. Hình như Lục Hoài Cẩn với Lệ Tri mới nắm tay hả?]
[Hình như không phải nắm tay đâu thím lầu trên. Lục Lục mới bỏ cái gì vào tay Lệ Tri ấy.]
[Trông hai người này xứng đôi phết.]
18.
Lục Hoài Cẩn đối diện với camera: “Tay của Tri Tri bị thương, tôi đang dán băng dán cá nhân cho em ấy.”
Lúc này tôi mới phát hiện có một vết xước ở nơi cổ tay mình.
Chẳng biết là bị xước từ lúc nào, bây giờ miệng vết thương đang đỏ ửng lên.
“Đại thần R quả là người có tấm lòng nhân hậu được cả đoàn làm phim Phong Dịch chúng tôi công nhận mà.” Người nói chính là Nhiếp Thận. Cô ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt hồ ly.
Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng đã khiến quan hệ giữa cô ta và Lục Hoài Cẩn trở nên gần gũi hơn, đồng thời giải thích luôn hành vi dán băng dán cá nhân đầy mập mờ kia.
Cư dân mạng lập tức ngửi thấy mùi bất thường.
[Nhiếp Thiệp gọi môn chủ là đại thần R, sao tự dưng tôi cảm giác quan hệ giữa hai người này có hơi mờ ám nhỉ... Trước đây Nhiếp Nhiếp toàn gọi người khác là thầy hoặc cô thôi.]
[Có ai giải thích giùm cách xưng hô của họ là sao được không?]
Lục Hoài Cẩn nghe Nhiếp Thận nói thì sắc mặt thay đổi.
Vẻ mặt lúc này của anh là vẻ mặt mà tôi chỉ từng nhìn thấy khi chi nhánh ở nước ngoài của công ty nhà họ Lục gặp vấn đề nghiêm trọng.
Thân là kẻ đứng đầu một đế quốc thương nghiệp to lớn như vậy, sao anh có thể là người hiền lành được cơ chứ?
Nhưng cư dân mạng thì cứ như bị mù tập thể ấy.
Thậm chí còn có người tuyên bố mình từng học tâm lý học, nói rằng biểu cảm của Lục Hoài Cẩn rõ là đang nghĩ tới mấy chuyện đen tối cho nên mới có phản ứng như vậy.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-de-ho-ly/chuong-6.html.]
Bình luận này vừa hiện lên đã khiến hàng loạt người cảm thán.
Nhưng tiếp đó, hành động của Lục Hoài Cẩn đã khiến tất cả mọi người phải nghẹn họng trợn mắt.
“Tôi có thể chọn cõng cái bao tải to đó không?”
MC cứng đờ hỏi lại: “Tại sao?”
Theo quy tắc trò chơi thì Lục Hoài Cẩn phải cõng Nhiếp Thận thì mới hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy bao tải nhẹ nhất cũng chỉ năm mươi ký, nhưng từ đó tới giờ làm gì có ai yêu cầu như vậy trong chương trình tạp kỹ đâu chứ.
“Để giữ gìn nam đức.” Lục Hoài Cẩn đáp một câu chắc như đinh đóng cột.
19.
Khi anh nói câu này lại còn liếc mắt nhìn tôi.
Ánh mắt ấy cứ như muốn nói... Bà xã ơi, trong lòng anh chỉ có một mình em thôi.
Tôi nghẹn cười đến nổi sắp nghẹt thở tới nơi, chút phiền muộn vì cách xưng hô “đại thần R” kia cũng tan biến sạch.
Thế mà Nhiếp Thận lại giải thích là: “Mấy hôm trước tôi mới bị thương ở eo, sợ mọi lo lắng nên tôi không nói.”
Đám fan hâm mộ của Nhiếp Thận lại bắt đầu xôn xao.
[Sao Lục Lục lại biết chuyện này? Trời má ơi ngọt quá đi.]
[Cứu mạng, môn chủ yêu Nhiếp Nhiếp thật á. Nhiếp Nhiếp cũng vậy, chỉ khi nhìn môn chủ thì cô ấy mới cười thôi.]
[Couple Cẩn Thận, lên thuyền nào anh em.]
[Môn chủ ngây ngô quá trời, Nhiếp Nhiếp đưa đồ cho anh ấy mà anh ấy còn không dám nhìn Nhiếp Nhiếp kìa.]
Cuối cùng Lục Hoài Cẩn đã khiêng một bao tải năng năm mươi ký để làm nhiệm vụ.
Còn tôi thì...
Tôi đã lựa chọn một em trai nhỏ hơn mình ba tuổi cùng làm nhiệm vụ. Lúc mới bắt đầu, tôi còn cảm thấy em trai này khá thoải mái, nhưng sau khi đón nhận ánh mắt sắc như d.a.o đầy ghen tỵ của người nào đó thì cả người cậu em này lập tức trở nên căng thẳng.
Thậm chí tôi còn phải xin nhân viên công tác một đôi găng tay.
Có lẽ là do lòng hiếu thắng, hoặc cũng có thể là vì quanh năm thường xuyên tập thể hình, vì vậy Lục Hoài Cẩn đã dễ dàng dành được vị trí thứ nhất.
Sau đó Nhiếp Thận lại vờ như vô tình nói: “Đại thần R khỏe lắm đấy, cả vóc dáng cũng đẹp nữa.”
Phần bình luận lại bàn tán tung trời.
[Trời ơi chủ đề nói chuyện gì mà người lớn quá đi ò. Nhưng mà nói nhiều lên, em thích nghe lắm ạ.]
[Chắc chắn là Nhiếp Nhiếp đã từng ngắm rồi, he he.]
[Trông cũng đô phết các thím ơi, Nhiếp Nhiếp có phúc thật.]
[Tôi có thể nghe cả mấy thứ này đấy à?.JPG.]
[Cái này là sức lực của một người đàn ông trưởng thành bình thường đấy, ài.]