Ảnh Đế Đỉnh Lưu Muốn Lấy Vợ Nhất Showbiz - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-10-07 22:12:30
Lượt xem: 2,714
Có lẽ do tiếng người quá ồn ào, cả đàn voi hoảng loạn chạy tán loạn, lao thẳng về phía bờ suối trống trải.
Voi quá nhiều, tôi dường như không còn đường lui.
Dù trước khi ghi hình, chúng tôi đã được báo trước rằng khoảng thời gian này là mùa voi di cư.
Nếu may mắn, chúng tôi có thể tiếp xúc với đàn voi ở cự ly gần tại đài quan sát.
Nhưng...
Tôi có nằm mơ cũng không ngờ là gần đến mức này!
Hơn nữa tôi lại chỉ có một mình.
Từ xa, tôi thấy một con voi mẹ dường như đang nhìn chằm chằm vào tôi, bên cạnh nó là một con voi con bị thương.
Lúc này trông nó có vẻ không dễ chọc, lao về phía tôi với tốc độ kinh hoàng.
Tôi như con ruồi mất đầu, cắm đầu cắm cổ chạy vào rừng, không dám ngoái lại.
Đến khi tiếng gầm rú của đàn voi mỗi lúc một xa, tôi mới nhận ra mình đã lạc vào một vùng đất hoang vu.
Chưa kịp cảm nhận niềm vui sống sót sau tai nạn, tôi lại rơi vào nỗi sợ hãi tột độ.
Khi nhìn thấy dấu hiệu mình đã khắc trên cây trước lúc khởi hành lần thứ mười, tôi hoàn toàn suy sụp.
Mặt trời dần buông xuống.
Một khi màn đêm buông xuống, không chỉ khiến người ta lạc lối hoàn toàn, mà sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm quá lớn còn có thể khiến cơ thể mất cân bằng nhiệt.
Tôi rụt tay sâu hơn vào trong chiếc áo khoác mỏng manh.
Trời càng lúc càng tối, xung quanh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng xào xạc.
Nghe nói khu rừng này có rất nhiều loài động vật hoạt động về đêm.
Tôi nơm nớp lo sợ, rón rén bước về phía trước.
Bỗng một bóng đen vụt qua.
Tâm lý tôi hoàn toàn sụp đổ, hét lên thất thanh.
Không ngờ bóng đen đó lại càng tiến lại gần, cuối cùng xô ngã tôi.
Tôi ngã vào một vòng tay ấm áp.
Tôi sụt sịt, không dám tin: "Thẩm... Thẩm Ký Xuyên?"
Cậu ấy không trả lời, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y ôm tôi hơn.
Cổ tôi cảm nhận được vài giọt nước ấm nóng.
Tôi sợ cứng người trước phản ứng của cậu ấy.
Chiều nay, đàn voi rừng đột ngột thay đổi lộ trình di cư, tiến vào khu cắm trại của con người.
Đợi đến khi đoàn quay phim khẩn cấp sơ tán, kiểm tra số người thì mới phát hiện tôi vẫn chưa quay lại.
Họ vội vàng thông báo cho đội cứu hộ, yêu cầu các khách mời ở yên tại chỗ.
Nhưng Thẩm Ký Xuyên không nghe, nhất quyết cùng vào rừng tìm tôi.
"Trên người tôi có định vị, họ sẽ sớm tìm thấy chúng ta thôi."
Cậu ấy an ủi tôi.
Nói xong, cậu ấy cởi áo khoác định đưa cho tôi.
Tôi vội vàng nói: "Cậu không lạnh à? Cậu còn mặc ít hơn tôi nữa."
Cậu ấy làm như không nghe thấy.
Thấy không lay chuyển được cậu ấy, tôi thử hỏi: "Hay là... cậu lại gần tôi hơn một chút?"
Dù sao giữ mạng vẫn quan trọng hơn.
Bàn tay đang chỉnh lại tay áo cho tôi của Thẩm Ký Xuyên khựng lại.
Một lúc sau, một bàn tay lạnh cóng nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi hơi muốn hỏi, sưởi ấm cần phải đan mười ngón tay vào nhau sao?
Nhưng tôi không nói, trong lòng lại dâng lên một tia vui mừng.
Ở lâu thêm một giây ở vùng đất xa lạ này cũng là nguy hiểm.
Vì vậy tôi hỏi: "Cậu còn nhớ đường về không? Hay là chúng ta thử quay lại?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-de-dinh-luu-muon-lay-vo-nhat-showbiz/chuong-14.html.]
Dù chỉ gần đội cứu hộ thêm một bước cũng tốt.
Sắc mặt cậu ấy có chút khó xử, lúc này mới bất đắc dĩ nói với tôi:
"Tôi... lúc nãy tôi bị trật chân rồi."
Tôi giật mình, vội vàng ngồi xổm xuống xem.
Lúc này mới phát hiện mắt cá chân phải của cậu ấy sưng to đến đáng sợ, quần cũng bị rách, đầu gối bê bết máu.
Tôi vô cùng hối hận, mũi cay cay.
"Đều tại tôi lúc đó không đủ bình tĩnh, không chỉ làm lãng phí nhân lực cứu hộ, mà còn hại cậu..."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Trong bóng đêm, cảm xúc của tôi bị phóng đại vô hạn.
Thấy tôi khóc, Thẩm Ký Xuyên luống cuống tay chân.
"Cậu lại nghĩ linh tinh cái gì? Rõ ràng là cái tháp ước nguyện đó, chẳng linh nghiệm chút nào."
Tôi ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu.
"Cậu nói gì cơ?"
Cậu ấy khựng lại, ánh mắt né tránh.
Tôi không chịu buông tha, nhìn cậu ấy chằm chằm, có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của tôi, Thẩm Ký Xuyên đành đầu hàng.
Cậu ấy nói.
Cậu ấy đã ước ba điều trước ngôi chùa cổ.
Chúc Chu Kinh Nghi bình an vô sự.
Chúc Chu Kinh Nghi sự nghiệp thăng tiến.
Chúc...
Cậu ấy dừng lại. Điều ước thứ ba, mãi không nói ra miệng.
"Tôi vừa ước xong, giây tiếp theo chúng ta đã gặp nạn, tôi đã bảo mấy thứ mê tín này không đáng tin rồi mà."
Cậu ấy đánh trống lảng.
Ba người chúng tôi ước trước ngôi chùa cổ, chẳng qua chỉ muốn tạo thêm tư liệu quay phim cho đoàn thôi.
Không ngờ người thành tâm nhất trong chúng tôi lúc đó, lại là Thẩm Ký Xuyên.
Tôi bỗng dưng muốn cười.
Nhưng vẫn rất ngạc nhiên: "Không ngờ cậu tốt bụng vậy, còn ước cho tôi. Nhưng người ta nói lòng thành sẽ linh nghiệm, chắc là cậu ước quá nhiều, lại còn nghi thần nghi quỷ, nên tháp ước nguyện mới không thèm để ý đến cậu."
Cậu ấy hoàn toàn vỡ trận.
"Lúc trước cậu bị anti dữ dội, tôi đã cố tình tìm một thầy phong thủy nổi tiếng trong giới để giải hạn cho cậu. Ông ta đòi gì tôi cũng cho, suýt nữa thì quỳ lạy ông ta rồi, kết quả thì sao, còn không bằng bỏ tiền ra tẩy trắng."
Thẩm Ký Xuyên phồng má phụng phịu, nói hết những bí mật nho nhỏ của mình ra.
Tôi há hốc mồm nhìn cậu ấy.
Những chuyện này, cậu ấy chưa từng nói với tôi.
Lâu lắm sau, tôi lắp bắp hỏi:
"Tại sao cậu lại làm vậy?"
Cậu ấy như chú thú cưng ủ rũ, cười tự giễu, đôi mắt ươn ướt.
"Vừa nãy còn một điều ước chưa nói cho cậu biết."
"Điều ước thứ ba là: Hi vọng Chu Kinh Nghi không còn phải cô độc."
"Nhưng ước xong lại thấy mình giả tạo quá, giống như hai mươi mấy năm qua, giả vờ rộng lượng, giả vờ thản nhiên, giả vờ không quan tâm."
"Nếu sau này người ở bên cạnh cậu không phải tôi, tôi sẽ ghen đến phát điên mất."
"Chu Kinh Nghi, anh thích em."
Ánh mắt cậu ấy nói với tôi, cậu ấy đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
Nhưng tôi lại như câm nín, nghẹn lời.
Đúng lúc này, xa xa xuất hiện những tia sáng.
Là đội cứu hộ tìm thấy chúng tôi rồi.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi buộc phải dừng lại, dưới sự hộ tống của các chuyên gia, chúng tôi trở về khu cắm trại.