Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh có muốn thử lại không - Phần 7 (END)

Cập nhật lúc: 2024-06-25 10:35:55
Lượt xem: 4,639

32

 

Ngày thứ ba sau khi Trần Diên Đông trở về sau chuyến công tác.

 

Lâm Tĩnh, ái nữ của nhà họ Lâm đột nhiên quyết định đi du học. Người ta nói rằng cô ấy có kế hoạch định cư ở nước ngoài trong tương lai. Đối với cuộc liên hôn giữa nhà họ Trần và nhà họ Lâm, không ai nhắc đến nữa.

 

Tôi biết đây không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. chắc chắn rồi, bà Trần nhanh chóng yêu cầu tôi gặp riêng.

 

“Cô Hứa, tôi sẽ không lòng vòng. Tôi chỉ có một đứa con trai là Diên Đông. Cả tôi và cha nó đều rất coi trọng hôn nhân cả đời của nó. Tôi đã điều tra lai lịch của cô rồi, cô Hứa. Cô xuất thân trong sạch, cô làm việc chăm chỉ và rất tài năng. Nhà họ Trần của chúng tôi không có định kiến về xuất thân gia đình. Chỉ cần cô gái đó xuất thân trong sáng và có tính cách tốt, cả tôi và cha của Diên Đông đều không phản đối. Chuyện trước đó cô cùng con trai nhà họ Chu cũng không có gì to tát. Dù sao bây giờ thời đại cũng đã khác, tôi cũng không cổ hủ, cho nên không có gì không thể chấp nhận. Diên Đông rất thích cô, tôi có thể thấy điều đó.”

 

Bà Trần hình như khẽ thở dài: “Cô đã nghe nói về Lâm Tĩnh rồi phải không? Gả vào nhà họ Lâm là ý của người lớn chúng tôi, nhưng Lâm Tĩnh cũng rất thích Diên Đông. Lần này Diên Đông đi công tác trở về, trực tiếp từ chối con bé, con bé rất buồn, sau khi rời đi sẽ không bao giờ quay lại nữa. Cô Hứa, nếu như Diên Đông kiên trì với cô, tôi và cha của Diên Đông sẽ không phản đối. Nhưng chúng tôi chỉ có một yêu cầu.”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

“Yêu cầu gì ạ.” Tôi đã thực sự muốn biết.

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, bà Trần là một người rất thông minh. Bà ấy không làm nhục tôi, chế nhạo tôi hay ném tiền vào tôi để khiến tôi bỏ đi, bà ấy cho tôi quyền chủ động, để tôi lựa chọn.

 

Có lẽ, trong cuộc điều tra của bà ấy về tôi, một cái gì đó đã được thiết lập. Vì vậy, bà ấy rất chắc chắn đoán được tôi sẽ chọn gì.

 

“Nếu cô muốn ở bên Diên Đông, tôi hy vọng cô có thể rời khỏi vũ đoàn. Sau này cũng đừng theo nghiệp múa nữa. Nghệ sĩ múa luôn phải duy trì tỷ lệ mỡ trong cơ thể thấp, không có lợi cho việc mang thai, càng không có lợi cho sự phát triển của thai nhi sau này. Tôi đã xem báo cáo kiểm tra thể chất của cô, cô Hứa, tất cả các chỉ số thể chất của cô đều không tốt lắm. Hơn nữa, cô Hứa chắc hẳn đã bị trầm cảm.”

 

Tôi khẽ gật đầu: “Có, nhưng tôi đã không cần dùng thuốc từ lâu rồi.”

 

Bà Trần lắc đầu: “Cô Hứa, tôi chỉ có một đứa con trai này, hi vọng cô có thể hiểu được chúng tôi làm cha mẹ vất vả. Tôi biết sẽ thật tàn nhẫn nếu yêu cầu cô từ bỏ ước mơ của mình. Nếu như cô nguyện ý, tôi có thể giúp cô nộp đơn đi du học. Đương nhiên, tôi cũng sẽ cho cô tiền bạc bồi thường thỏa đáng.”

 

Thái độ của bà Trần rất chân thành. Quan trọng hơn, không có gì sai trái trong những gì bà ấy nói. Tôi không thể oán trách được.

 

“Bà Trần, nói thật với bà, tôi cũng đã nhận được lời mời của một số vũ đoàn ở nước ngoài, nhưng tôi chưa ký. Bây giờ, tôi sẽ xem xét lại. Bà nói đúng, thật quá tàn nhẫn khi tôi phải từ bỏ ước mơ của mình.”

 

Tôi nhìn bà ấy, thẳng thắn cười thầm: “Ngoài múa ra, tôi không thể làm gì cả, kêu tôi từ bỏ việc nhảy múa là hoàn toàn không thể.”

 

“Xem ra cô Hứa đã có lựa chọn.”

 

Tôi khẽ gật đầu.

 

“Chỉ là, bà Trần, tôi không cần bất kỳ khoản tiền bồi thường nào. Trần Diên Đông đã giúp tôi rất nhiều rồi.”

 

“Cô Hứa, cô hãy suy nghĩ kỹ, nếu cô không muốn cái gì…”  bà Trần thở dài: “Diên Đông làm sao có thể để cho cô đi dễ dàng như vậy.”

 

33

 

Sau khi gặp bà Trần, tôi đã có một tâm trạng tồi tệ. Vì đã từng bị trầm cảm, tôi ngay lập tức phán đoán rằng có điều gì đó không ổn với cơ thể mình. Tôi đi lấy thuốc từ bác sĩ trước nhưng dường như thuốc này không được sử dụng nhiều.

 

Trong buổi biểu diễn tối hôm đó, chúng tôi đã biểu diễn vở ballet “Nhà thờ Đức Bà Paris”.

 

Tôi đóng vai nữ anh hùng Esmeralda, có rất nhiều động tác khó. Trong khi quay đến sân khấu trung tâm, bụng dưới của tôi đột nhiên nhói lên dữ dội, nhịp bước chân trở nên hỗn loạn. Sau đó, cả người nặng nề ngã xuống sân khấu.

 

Khi tôi được đưa đến bệnh viện bằng xe cứu thương, nửa thân dưới của tôi vẫn còn chảy m..áu.

 

Tôi được đưa đến phòng cấp cứu ngay lập tức.

 

Một lúc sau, khi Trần Diên Đông đến, tôi đã nằm ở phòng hồi sức. Lúc anh mở cửa bước vào, nước mắt tôi chợt trào ra. Những lời đó của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.

 

“U xơ tử cung vỡ ra đột ngột do vận động mạnh nên cô sẽ bị đau bụng dữ dội và chảy m..áu. Không phải sảy thai như cô nghĩ đâu. Hơn nữa, tình trạng thể chất hiện tại của cô hoàn toàn không thích hợp để mang thai, hoàn toàn không thể mang thai.”

 

“Cô Hứa, cô gầy quá, hơn nữa trước đây nhất định cô uống rất nhiều thuốc có chứa nội tiết tố, khiến hóc môn của cô rối loạn. Đương nhiên, nếu cô chăm sóc tốt chính mình, dần dần sẽ tốt lên.”

 

Trần Diên Đông nắm lấy tay tôi, “Tĩnh Xu, đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”

 

“Trần Diên Đông.” Tôi yếu ớt gọi tên anh: “Ôm em, ôm em thật chặt, được không?”

 

34

 

Ngày tôi chọn rời đi là thời điểm bận rộn nhất của Trần Diên Đông. Dự án lớn nhất của công ty anh sắp hoàn thành. Anh không thể có chút thời gian rảnh nào.

 

Tôi để lại một lá thư cho Trần Diên Đông. Tôi nói với thư ký của anh ấy là không được đưa cho anh cho đến khi dự án của hoàn thành.

 

Trong thư tôi nói với anh:

 

[Trần Diên Đông, ngay từ đầu tôi đã lợi dụng anh.

 

Tôi lợi dụng anh để thoát khỏi Chu Di Xuyên, thoát khỏi sự khống chế và trả thù của anh ta.

 

Lợi dụng anh để có thể trở lại sân khấu tiếp tục khiêu vũ. Tôi chỉ là một người phụ nữ thô tục, thực dụng.

 

Trong cuộc sống của tôi, không có gì quan trọng ngoại trừ khiêu vũ và bản thân tôi.

 

Khi tôi bị bắt nạt ở trường, tôi đã tóm lấy Chu Di Xuyên như một cọng rơm cứu mạng.

 

Sau này Chu Di Xuyên đính hôn, tôi lại bắt được anh. Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của anh, nhưng chỉ vậy thôi.

 

Tôi không có gì cả, cái gì cũng không thể cho anh, cái gì có thể cho, tôi đã cho rồi.

 

Vì vậy, giữa chúng ta không có mất mát hay nợ nần, chúng ta đã giải quyết xong.]

 

35

 

Chu Di Xuyên đã từng ra nước ngoài để tìm tôi. Tôi không thấy anh ta. Anh ta ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong khán phòng ở mỗi buổi biểu diễn của tôi.

 

Anh ta đã gửi hoa cho tôi.

 

Điều đó khiến tôi nhớ về buổi biểu diễn ở Bắc Kinh, Trần Diên Đông đi công tác xa, nhưng anh ấy đã gửi cho tôi một biển hoa gần như lấp đầy cả rạp. Và bây giờ, chúng tôi đã cắt liên lạc cả năm trời.

 

Trước khi Chu Di Xuyên trở về Trung Quốc, ai đó đã đưa cho tôi một lá thư.

 

[Xu Xu, trước kia anh không thích em chuyên tâm khiêu vũ.

 

Anh đã cười đôi chân vì khiêu vũ mà xấu xí của em. Ngày xưa, anh cười nhạo nghề nghiệp của em vì em đứng trên sân khấu là để lấy lòng mọi người.

 

Anh chỉ muốn em luôn ở bên và trở thành con chim hoàng yến của anh. Anh cho rằng cho dù anh kết hôn, em cũng sẽ ở cùng anh.

 

Đối với những người như anh, nuôi một vài phụ nữ không phải là vấn đề lớn. Nhưng khi em thực sự bỏ đi mà không nhìn lại, anh bắt đầu sợ hãi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-co-muon-thu-lai-khong/phan-7-end.html.]

Nếu anh phá vỡ giấc mơ của em, anh sẽ không giữ được em. Đáng tiếc, anh phát hiện quá muộn.]

 

36

 

Trong khi tôi đang đọc bức thư này, ai đó đã gõ cửa phòng khách của tôi.

 

“Chị Tĩnh Xu.”

 

Đó là Mạt Lỵ, một đồng nghiệp người châu Á trong vũ đoàn.

 

“Có việc gì không?” - Tôi cất bức thư đi, quay lại hỏi cô ấy.

 

Vẻ mặt của cô cực kỳ khoa trương: “Có một người đàn ông đang tìm chị.”

 

Tôi lại nghĩ đó là Chu Di Xuyên, lắc đầu và thở dài

 

Một giọng nói: “Không phải người đàn ông lần trước”

 

Tim tôi như ngừng đập.

 

“Người này siêu cấp đẹp trai, chị không biết vừa rồi anh ấy xuất hiện, chúng em đều ngây ngẩn cả người!”

 

“Anh ấy chắc cao 1,88m quá. Em chưa bao giờ thấy một người đàn ông Trung Quốc nào mặc áo khoác đẹp hơn anh ấy. Điều quan trọng nhất là khuôn mặt đó! Người phương Đông hiếm khi có nét mặt như vậy!”

 

“Tĩnh Xu, chị không biết vừa rồi anh ấy tới, trà xanh Carrie lập tức đi tới bắt chuyện......”

 

Những ngón tay tôi vô thức căng ra. Carrie là một cô gái tóc vàng đặc biệt rực rỡ. Cô ấy muốn kết giao với người đàn ông nào là cô ấy đều có thể có được.

 

Mạt Lỵ nói ra lời này làm cho tôi cảm thấy mình ngu xuẩn: “Tĩnh Xu, đoán xem anh ấy sẽ phản ứng như thế nào?”

 

“Làm sao tôi biết được.”

 

Khi nói điều này, tôi nghĩ Trần Diên Đông khá dễ kết giao; Carrie lại thực sự xinh đẹp, thậm chí tôi còn nghĩ vóc dáng của cô ấy là bất khả chiến bại.

 

Mạt Lỵ đột nhiên cười ha hả: “Người đàn ông kia rất có nhân khí, nhưng vẫn là trực tiếp cự tuyệt cô ta!”

 

Cô ấy ôm lấy vai tôi, nói bâng quơ: “Đoán lại xem, tại sao người đàn ông đó lại từ chối ?”

 

“Tôi không thích nói về chuyện đó.”

 

“Anh ấy nói... xin lỗi, tôi có bạn gái rồi. Tĩnh Xu, nói cho em biết, bạn gái của anh ấy là ai? Không phải là chị chứ? Chẳng trách chị vô số lần từ chối anh Chu. Nhưng tại sao chị lại giấu kỹ như vậy? Chúng ta không phải là bạn thân sao? Chị đã ở đây một năm rồi, em còn không biết chị có người bạn trai đẹp trai như vậy.”

 

“Anh ấy không phải bạn trai của tôi...”

 

Tôi không muốn từ bỏ việc nhảy múa vì anh. Nhưng tôi lại âm thầm giữ anh trong lòng, vô số đêm khuya nhớ đến anh muốn khóc. Một người phụ nữ như tôi đáng phải kết thúc một mình.

 

“Vẫn không chịu nói.” Mạt Lỵ tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Hình khóa điện thoại của chị toàn là ảnh hai người chụp chung! Em không mù, em cũng không ngốc!”

 

Tôi không biết làm thế nào để giải thích, tất cả điều này là sự thật. Tôi ích kỷ nhưng tham lam. Tôi không thể buông bỏ nhảy múa, và tôi không thể buông bỏ anh ấy.

 

Tại sao anh vẫn tìm tôi. Tôi ích kỷ và tàn nhẫn, hay thay đổi và vô ơn. Trần Diên Đông chưa bao giờ có lỗi với tôi. Nhưng rốt cuộc tôi đã làm gì với anh?

 

37

 

“Tĩnh Xu, chị đang khóc?”

 

“Cho nên, thật sự là chị vẫn còn yêu anh ấy?”

 

“Đi tìm anh ấy đi, xuống gặp anh ấy đi!”

 

Mạt Lỵ liên tục thúc giục tôi.

 

Tôi ứa nước mắt và từ từ đứng dậy.

 

Đi xuống cầu thang, tôi liền nhìn thấy Trần Diên Đông.

 

Một năm không gặp, anh gầy đi một chút, nhưng đôi lông mày của anh trở nên điềm tĩnh và lạnh lùng hơn.

 

Tầm nhìn của tôi bị mờ rất nhiều. Tôi không thể nhìn rõ anh.

 

“Tĩnh Xu!” Giọng Trần Diên Đông vang lên.

 

Nghe giọng anh, tất cả các tuyến phòng thủ trong trái tim tôi sụp đổ. Cứ như vậy, tôi chạy về phía anh không chút do dự. Tôi òa khóc như mưa. Anh mở rộng vòng tay, như mọi lần anh vẫn làm trước đây, ôm tôi thật chặt.

 

“Tĩnh Xu!”

 

Tôi ôm anh thật chặt, bằng tất cả sức lực của mình,

 

“Trần Diên Đông, hãy đưa em về nhà.”

 

Anh không trả lời, chỉ khẽ nâng mặt tôi lên. Giống như ở trong phòng tập tối hôm đó: “Hứa Tĩnh Xu, nhìn anh nói lại lần nữa.”

 

Tôi cười trong nước mắt, nhưng nước mắt càng rơi dữ dội hơn. Vừa nói tôi vừa nhìn anh không chớp mắt.

 

Lần này, tôi lớn tiếng hơn: “Trần Diên Đông, hãy đưa em về nhà!”

 

Anh ít khi cười, nhưng điều đó làm anh cười. Đó là liều thuốc đã chữa lành vô số vết thương cho tôi. Anh từ từ cúi đầu xuống. Hôn vào trán tôi.

 

“Em còn chạy?”

 

“Không chạy nữa...”

 

“Lần này đừng chạy có được không?”

 

“Anh sẽ bù đắp cho em sao?”

 

“Bù đắp như thế nào?”

 

Tôi cười mà nước mắt lưng tròng, nhưng tai tôi lại bắt đầu đỏ lên,

 

“Cái đó… Anh Trần à, tối nay…anh có muốn thử lại không?”

 

(--END--)

Loading...