Anh Cả Khó Làm - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-12-20 05:53:13
Lượt xem: 9,043
Ngài vừa cho tôi chút ánh sáng, liền tìm cách lấy đi nhiều thứ hơn.
Sát ngày khai giảng, mẹ gọi điện tới, bảo cô tôi nghe máy.
Mẹ hỏi liệu cô có thể tạm ứng tiền học phí cho tôi không và hứa sẽ sớm gom trả.
Tôi lập tức nhận ra điều gì đó không ổn, liền giật lấy ống nghe từ tay cô:
“Mẹ, bố đâu? Tại sao bố không gọi cùng mẹ? Có phải bố đã lên núi rồi không?”
Mẹ tôi không kiềm được, bật khóc:
“Bố con đi theo mấy người đàn ông trong làng lên núi săn bắn, bị trượt chân ngã từ trên núi xuống, gãy chân rồi.”
Tôi gấp gáp hỏi:
“Tiền chữa trị của bố có đủ không?”
Mẹ ngập ngừng:
“Đủ… đủ mà.”
Tôi ngay lập tức nhận ra:
“Mẹ, có phải bố mẹ không định chữa trị cho bố không?”
Mẹ bật khóc nức nở:
“Chúng ta cũng chẳng còn cách nào. Con còn cần tiền để học, bố con không chịu chữa.”
17
Chỉ còn một tuần nữa là khai giảng, tôi mang theo 98 đồng vừa kiếm được về quê.
Chân bố tôi đã gãy, ông chỉ dùng thuốc đắp do bác sĩ chân đất kê đơn.
Tôi yêu cầu bố phải đến bệnh viện.
Bố không chịu:
“Nhà lấy đâu ra tiền chữa chân cho bố. Thanh Thanh, con mau quay lại học đi, sắp khai giảng rồi.”
Cuối cùng, tôi phải dọa: nếu bố không đi bệnh viện, tôi cũng sẽ không đi học. Lúc đó, bố mới đồng ý.
Trên đường đến bệnh viện, bố trách tôi:
“Đúng là oan gia mà.”
Tôi cười khổ:
“Bố, với con, một tương lai mơ hồ cũng không quan trọng bằng sức khỏe của bố.
“Bố phải khỏe mạnh, sống thật lâu để sau này con thành đạt có thể phụng dưỡng bố.”
Bố lại tự trách mình vô dụng:
“Nếu không phải vì bố ngã từ trên núi xuống… Tiền giờ đều dùng để chữa chân cho bố, con lấy gì để đi học. Không học nữa, thì làm sao mà thành đạt?”
Số tiền tôi mang về cộng với tiền ở nhà vẫn không đủ để chữa trị cho bố.
Tôi và mẹ lo lắng đến phát hoảng, vay mượn khắp nơi trong đội, nhưng vẫn thiếu.
Đúng lúc cần thiết, cô gửi cho chúng tôi 100 đồng.
Số tiền chữa trị cho bố cuối cùng cũng đủ.
Nhưng tôi lại không có tiền đi học.
Thậm chí, đến tiền vé xe về nhà cô tôi cũng không có.
Sau khi xuất viện, tâm trạng của bố rất chán nản.
Tôi biết ông chắc chắn đang trách móc bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-ca-kho-lam/phan-8.html.]
Nửa đêm, tôi dậy và nhìn thấy mẹ ngồi khóc, nước mắt lăn dài.
“Thanh Thanh của mẹ phải làm sao đây? Đỗ trường trọng điểm rồi mà không được đi học. Nếu con không đỗ thì đã chẳng đau lòng thế này.”
Tôi an ủi mẹ:
“Mẹ, không sao đâu. Nghề nào cũng có người thành công cả. Con nghe nói sắp chia ruộng rồi, biết đâu con lại là một nông dân giỏi thì sao?”
Mẹ ôm tôi khóc nức nở.
Trước mặt bố mẹ, tôi luôn tỏ ra kiên cường.
Nhưng đến khi đêm khuya tĩnh lặng, tôi lại cắn chặt chăn mà khóc.
Đúng như mẹ nói, nếu không đỗ Nhất Trung, có lẽ tôi đã không cảm thấy thất vọng thế này.
Tôi đã dốc hết sức để thi đỗ, nhưng lại không thể tiếp tục đi học.
Nhưng tôi không thể ích kỷ.
Bố không thể làm việc trong thời gian ngắn, tôi phải cùng mẹ gánh vác gia đình.
Tôi theo mẹ đi làm đồng.
Đội trưởng đại diện đội sản xuất đến nhà.
“Thanh Thanh, con hãy tiếp tục học. Đây là chút lòng thành của mọi người.”
Đội trưởng mang đến 10 đồng tiền và 20 cân lương thực.
Cầm số lương thực và tiền này, tôi cảm thấy nặng trĩu.
Ở Bắc Đại Hoang, sản lượng lương thực rất thấp, vẫn còn nhiều người không đủ ăn.
Số tiền và lương thực này là họ nhịn ăn mà dành cho tôi.
Cô tôi cũng gọi điện đến:
“Thanh Thanh, khi nào con quay lại thành phố? Nếu không đủ tiền, cô chú sẽ cùng tìm cách.”
Ánh sáng hy vọng lại lóe lên trong mắt bố.
“Thanh Thanh, con vẫn nên tiếp tục đi học. Ngày mai mẹ con sẽ mang lương thực trong nhà đi bán để gom tiền học phí. Còn tiền ăn uống, bố mẹ sẽ nghĩ cách sau.”
Mẹ đến đội sản xuất ứng trước công điểm, đổi lấy lương thực.
Cộng thêm số lương thực trong nhà, bán được tổng cộng 8 đồng.
Tôi lặng lẽ nhận số tiền, trong lòng đã có kế hoạch khác.
Tôi nghĩ thầm: cứ quay lại thành phố trước đã.
Ở quê, tôi không thể kiếm đủ công điểm. Đến thành phố, tôi sẽ nói với cô rằng không học nữa, mà đi bán hàng ngoài sạp.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
18
Khi tôi nói với cô rằng tôi không muốn học nữa.
Lần đầu tiên, cô đánh tôi.
“Liễu Thanh, con không học nữa, cô biết ăn nói thế nào với bố mẹ con đây?”
Tôi không dám nhìn vào ánh mắt đầy thất vọng của cô, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
“Cô ơi, con cũng không còn cách nào. Bố con mấy tháng nay không làm việc được, con và mẹ phải gánh vác gia đình. Số tiền nhà nợ, con phải trả.”
Cô vừa đau lòng vừa tức giận, nâng tôi dậy:
“Xin lỗi, Thanh Thanh, cô đánh con mạnh quá, có đau không?”
Tôi lắc đầu.
Tôi biết, dù cô đánh tôi, đó là vì cô thật sự thương tôi, nên tôi không giận cô.
Cô dẫn tôi đến tìm ông bà nội và chú thím, muốn vay tiền từ họ.