Anh Cả Khó Làm - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-12-20 05:50:51
Lượt xem: 11,901
07
Thấy tôi có vẻ buồn, cô đưa cho ba chị em chúng tôi mỗi người hai hào.
Cô bảo em họ Tần Khải dẫn tôi và em nhỏ đi mua pháo chơi.
Lớn đến vậy, đây là lần đầu tiên tôi được chơi pháo.
Em nhỏ chỉ về phía xa:
“Nhìn kìa!”
Có người đang b.ắ.n pháo hoa, đủ màu sắc, đẹp vô cùng.
Đây là khung cảnh mà ở quê nhà tôi chưa từng được nhìn thấy.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt hiểu được ý của bố mẹ.
Họ dùng tất cả sức lực để nâng đỡ tôi, chỉ để tôi có thể thấy những điều mà ngôi làng nhỏ của chúng tôi không có, không phải sống một cuộc đời đóng kín tai mắt.
Mùng Hai Tết, cô chú dẫn tôi và hai em họ đến nhà ông bà nội chúc Tết.
Bà nội đưa lì xì cho hai người anh họ mỗi người năm hào, em họ Tần Khải cũng được năm hào, còn em họ Tần Miêu thì chỉ được một hào.
Đến lượt tôi, bà nội áy náy nói:
“Thanh Thanh, xin lỗi con, bà hết tiền rồi. Để lần sau bà bù cho con nhé.”
Chú tôi quan sát ba chị em chúng tôi rồi nói:
“Liễu Mai, anh đã bảo cô không nên giữ Thanh Thanh ở lại. Cô xem, cô tằn tiện để nuôi nó, đến Tết cũng chẳng may được cho Tần Khải và Tần Miêu bộ quần áo mới. Anh nghe nói điểm của nó cũng chẳng ra sao?”
Thím tôi chen vào:
“Nghe nói tiếng Anh chỉ được có 67 điểm. Con nhà tôi, Diệu Tông, tiếng Anh được 90 đấy!”
Cô tôi cười gượng:
“Thanh Thanh đã làm rất tốt rồi. Con bé có tiến bộ, ngoan ngoãn, còn giúp đỡ hai em học bài nữa.”
Chú tôi cười nhạo:
“So với hai đứa nhà cô thì đúng là khá hơn.”
Ông nội hừ một tiếng, rồi nói:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Thanh Thanh này, không phải ông trọng nam khinh nữ.
“Nhưng nếu con không có năng khiếu học, thì đừng cố. Như thế sẽ đỡ gánh nặng cho bố mẹ con.”
Tôi tức giận, định lên tiếng phản bác.
Nhưng lại sợ cô chú nghĩ tôi không ngoan.
Dượng đập mạnh đôi đũa xuống bàn:
“Quên mất, hôm nay con phải trực ca chiều. Bố, mẹ, để hôm khác chúng con đến.”
Về đến nhà, em họ Tần Khải kêu đói chưa được ăn no.
Cô tôi vội vàng chuẩn bị nấu ăn.
Dù chỉ có một món thịt, nhưng không có ông bà nội hay thím bên cạnh chê bai, cả nhà tôi ăn ngon lành, thoải mái vô cùng.
Sau bữa cơm, em họ Tần Khải chủ động lấy sách bài tập ra.
“Chị Thanh Thanh, bài này em không hiểu.”
Tôi nhìn qua, nhướn mày:
“Em chắc chứ? Nếu chị không nhìn nhầm, đây là bài kiểm tra của Tần Miêu, đúng không?”
Tần Khải vội vàng nói:
“Lấy nhầm thôi. Vậy bài này.”
Tôi xem qua, đó là một câu hỏi rất đơn giản.
“Em đọc kỹ đề bài một lần nữa xem, chắc là không biết làm à?”
Tần Khải đọc lại và tự mình giải được.
Rồi cậu ấy nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-ca-kho-lam/phan-4.html.]
“Vậy chị dạy em tiếng Anh nhé.”
Tôi bật cười, nhìn cậu ấy:
“Có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Tần Khải lấy ra số tiền lì xì mà cậu nhận được từ bà nội.
“Lì xì chúng ta chia đều, mỗi người hai hào nhé.”
Cậu ấy chia hai hào cho tôi, một hào cho em gái mình.
“Chị Thanh Thanh, chị không phải người dư thừa đâu. Em còn trông vào chị dạy em làm bài nữa mà.”
Tần Miêu cũng nói:
“Chị Thanh Thanh, toán của chị giỏi lắm. Trong kỳ nghỉ đông này, chị giúp em học thêm nhiều vào nhé.”
Tôi biết, họ sợ tôi vì bà nội không lì xì mà cảm thấy buồn.
Cô tôi vốn định bước vào phòng, nhưng lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chắc chắn cô cũng muốn vào an ủi tôi.
Gia đình cô và dượng, mỗi người một cách, đều đang bảo vệ tôi.
10
Năm 1980, khi trận tuyết đầu tiên rơi, chúng tôi bắt đầu kỳ học mới.
Khi nộp học phí, tôi gặp cô Lưu – giáo viên tiếng Anh, đang thu tiền.
Cô Lưu nhìn danh sách, nói:
“Liễu Thanh, học phí của em là 12 đồng, còn phí học tạm là 20 đồng.”
Tôi đưa 12 đồng cho cô:
“Cô Lưu, phí học tạm có thể chờ thêm không ạ? Đợi bố mẹ em gửi tiền qua, em sẽ nộp đủ.”
Cô Lưu im lặng vài phút, rồi nói:
“Liễu Thanh, em chờ một chút, để cô đi báo cáo tình hình với thầy hiệu trưởng.”
Thầy hiệu trưởng đến, nhìn tôi và nói:
“Liễu Thanh, thầy nhớ em. Lần trước thi toán, em đứng nhất lớp. Em rất biết cố gắng, mà gia đình lại khó khăn. Vậy phí học tạm thầy sẽ miễn cho em. Học cho tốt nhé.”
Miễn được phí học tạm, nhà cô và dượng cũng đỡ phần nào áp lực.
Tôi vui mừng nói:
“Cảm ơn thầy hiệu trưởng ạ.”
Thầy hiệu trưởng cười:
“Không cần cảm ơn thầy. Nếu muốn cảm ơn, hãy cảm ơn cô Lưu.”
Lúc đó, tôi không hiểu hết ý nghĩa lời này.
Hai ngày sau, bố mẹ gửi cho tôi 60 cân phiếu lương thực và 50 đồng.
Cô cầm tiền và phiếu, mắt đỏ hoe:
“Thanh Thanh, bố con ở quê, dành dụm được tiền và phiếu không dễ gì. Con bảo bố mẹ lần sau đừng gửi nhiều như thế nữa.”
Thật ra, cũng không phải là nhiều.
Đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi bữa tôi ăn nửa cân gạo. Một ngày ba bữa, 60 cân phiếu lương thực chỉ đủ cho tôi trong 40 ngày.
Còn tiền, giá gạo là 1 hào 3 xu 8 một cân, phần lớn tiền của tôi tiêu vào ăn uống. Thêm học phí và phí học tạm, thì vẫn không đủ.
Nhưng tôi sống ở quê đến tận 13 tuổi, tôi biết rõ.
Khí hậu quê tôi chỉ trồng được một vụ lúa mỗi năm. Đến mùa đông, đường xá bị tuyết lớn phong tỏa.
Bố mẹ gom được số tiền và phiếu này chắc chắn đã rất vất vả.
Giọng tôi nghẹn ngào:
“Cảm ơn cô, cảm ơn dượng. Sau này con thành đạt, nhất định sẽ báo đáp cô và dượng.”
Cô xoa đầu tôi, thở dài:
“Cố gắng lên nhé.”