Anh Cả Khó Làm - Phần 12 (Hết)
Cập nhật lúc: 2024-12-20 05:54:36
Lượt xem: 14,743
23
Ông nội tức giận bỏ đi.
Mẹ cũng thẳng thắn bày tỏ quan điểm với bố:
“Ngày nào mà gia đình cô Liễu Mai gặp khó khăn, dù có phải bán sạch tài sản giúp đỡ, em cũng chẳng nề hà.
“Nhưng anh thử nhìn lại em trai mình xem. Chú ấy chiếm lấy công việc của anh, còn Thanh Thanh sống ở thành phố bốn năm, ăn một hạt cơm, tiêu một đồng của nhà chú ấy chưa?”
Tôi phụng phịu:
“Chú còn từng khuyên cô đừng giữ con lại, nói vì giữ con mà em Tần Khải và em Tần Miêu không có quần áo mới mặc.”
Mẹ nói tiếp:
“Đi xa lái xe, làm gì mà không cực? Em trai anh chỉ nghĩ đến việc không muốn bị ràng buộc bởi em rể, cũng chẳng muốn chịu khổ.”
“Nó chưa từng lái xe lớn, mua xe cho nó chẳng sớm thì muộn cũng gây chuyện. Lúc đó, người bị liên lụy không chỉ mỗi nhà mình đâu.”
Nghĩ đến những gia đình đang hợp tác với dượng, cuối cùng bố cũng tỉnh ngộ.
Khi ông nội quay lại, bố dứt khoát nói:
“Em trai con nếu chịu làm việc với em rể, thì cứ tiếp tục. Nhưng nếu không chịu khổ được, con xin lỗi, con không thể giúp gì hơn.”
Vì chuyện này, chú bất mãn với bố:
“Anh rể cũng là người vay tiền của anh, vậy sao anh có thể cho anh ấy vay mà không cho em vay?”
Mẹ lên tiếng:
“Nhà em rể từng giúp chúng tôi, tôi sẵn sàng cho vay. Còn nhà chú, với cái tính chỉ biết lợi dụng người khác, tôi sợ đến vốn cũng không lấy lại được.”
Chú gắt:
“Nhà anh chị giàu như vậy, nếu có đưa tiền mua xe cho tôi thì sao nào? Con trai tôi là cháu đích tôn nhà họ Liễu, sau này anh chị còn phải trông cậy vào nó để dưỡng già đấy!”
Tôi cười nhạt:
“Hơn 4 năm trước, khi bố cháu đưa cháu đến nhà chú, hay hơn 1 năm trước, khi cháu thi đại học, bố đến nhà chú, chú có mời bố cháu được một chén trà không?
“Chú còn nói sau này sẽ lo cho ông bà nội, chú tự mình tin nổi không?”
Chú tức đến mức mặt đỏ bừng, gắt lên:
“Anh Hai, tiền anh kiếm được, sao lại để hai mẹ con họ điều khiển chứ?”
Bố nhìn chú, ánh mắt như đang nhìn một trò cười:
“Em trai, tiền của anh là do anh, chị dâu em, và Thanh Thanh cùng nhau làm ra. Chúng ta mới là một gia đình.
“Chẳng lẽ em nghĩ anh ngu ngốc đến mức phải hy sinh hết vì em mới là đúng sao?”
Kể từ đó, bố không còn quan tâm đến chuyện của nhà chú nữa.
Không lâu sau, một đêm nọ, ông nội bị ngã.
Chú thím không muốn trả chi phí viện phí đắt đỏ, liền dẫn cả nhà bỏ đi.
Trước khi đi, họ còn lấy sạch tiền tiết kiệm của ông bà.
Bà nội tìm đến bố và cô để cầu cứu, nhưng lúc đó bố ở Bắc Đại Hoang, dượng đang chạy đường dài, còn cô thì đang làm ca đêm.
Đến khi mọi người lần lượt nhận được tin và quay về, thì vì đưa đến bệnh viện quá muộn, ông nội đã bị đột quỵ.
Ông bà nội muốn mẹ tôi chăm sóc họ.
Mẹ thẳng thắn đáp:
“Không được đâu. Giờ con là quản lý của trại gà, dưới con có cả trăm người đang dựa vào công việc này để sống.
“Nếu con đi chăm sóc bố mẹ, những người đó phải làm sao? Hơn nữa…
“Trước đây, chẳng phải bố mẹ đã nói rằng không trông cậy vào chúng con để dưỡng già, đã có em trai lo rồi sao?”
Ông nội rơi nước mắt, đầy hối hận nhưng không thể nói được gì.
Mẹ không cho ông bà thêm cơ hội để phản đối, dứt lời:
“Xin lỗi, trại gà đang giục con quay lại. Giờ tình hình của bố đã ổn định, con xin phép về trước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-ca-kho-lam/phan-12-het.html.]
Bố cũng rất bận, chỉ có thể thuê một nam bảo mẫu chăm sóc ông bà nội.
Nhưng ông nội không ngừng chê bai bảo mẫu chăm sóc không tốt.
Nam bảo mẫu vì thế cố gắng tránh mặt ông nội.
Kết quả, một đêm nọ, ông nội lại bị ngã.
Đến khi bảo mẫu phát hiện, đã không kịp cứu nữa.
Bà nội còn lại một mình, bố tôi chỉ có thể chu cấp tiền để bà sống cùng cô.
Cuối cùng, bà cũng hiểu ra ai mới là người đáng tin cậy.
Ở nhà cô, bà sống rất dè dặt, cẩn thận.
Tần Khải đến thăm tôi, kể:
“Em không biết phải nói thế nào. Bây giờ, chỉ cần em đặt bát mạnh một chút, bà ngoại cũng sợ hãi đến mức không dám ăn cơm nữa.”
Tần Khải mang theo tin tức về gia đình chú.
Chú mang theo tiền, vừa đi đường vừa ăn chơi xa xỉ, bị bọn cướp để ý.
Họ bị cướp mất phần lớn số tiền.
Diệu Tông sau đó lại cuỗm hết số tiền còn lại của họ.
Dượng trong một lần lái xe ngang qua một thị trấn nhỏ, nhìn thấy chú đang ăn xin.
Thím và hai anh họ của tôi thì không rõ tung tích.
Chú bị đánh gãy chân, bị ép đi ăn xin, tinh thần cũng đã không còn minh mẫn.
Tần Khải thi đỗ Nhất Trung.
Ba năm sau, cậu thi đỗ đại học.
Lúc này, các trường đại học đã không còn trợ cấp nữa.
Nhưng tôi đã tốt nghiệp.
Tôi dùng kiến thức học được để quản lý trại gà.
Quy mô trại gà ngày càng lớn.
Tôi mở rộng hệ thống trại gà ra khắp đất nước.
Tôi lo chi phí học tập cho Tần Khải.
“Ngày trước, vì chị, em chẳng có thịt để ăn. Bây giờ, em muốn ăn bao nhiêu thịt, chị cũng có thể cung cấp được.”
Dượng tập trung vào việc bán trứng qua kênh trực tiếp.
Tôi tập trung vào việc đưa trứng và gà Trạng Nguyên lên mạng, xuất khẩu ra nước ngoài.
Cuộc sống của chúng tôi ngày càng tốt đẹp hơn.
Trong một dịp tình cờ, tôi gặp lại hiệu trưởng của trường cấp hai.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ông cho tôi biết rằng khoản 20 đồng phí học thêm năm đó, thực ra không phải là do ông miễn.
Hiệu trưởng nói:
“Hồi đó, có rất nhiều học sinh như em muốn học thêm. Dù thầy biết hoàn cảnh gia đình em khó khăn, nhưng nếu miễn cho em, những người khác sẽ có ý kiến.
“Là cô Lưu, cô ấy đã giúp em trả khoản 20 đồng đó, rồi bảo thầy cứ nói là miễn cho em.”
Từ lời kể của hiệu trưởng, tôi biết được rằng sau khi nhà máy cơ khí gặp khó khăn, nhiều giáo viên của trường cũng bị mất việc, trong đó có cả cô Lưu.
Cuộc sống của cô Lưu không hề dễ dàng.
Tôi xin hiệu trưởng thông tin liên lạc của cô Lưu.
Đúng lúc, tôi đang cần một người giỏi tiếng Anh.
Bố mẹ từng dạy tôi:
“Ơn nhỏ như giọt nước, cũng phải báo đáp như dòng suối lớn.”
(Hết)