Ánh Bình Minh Bắt Đầu Từ Bạch Tháp - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-04 17:08:00
Lượt xem: 216
Không phải cặp tiểu thư thật - giả nào cũng huyên náo đến mức một mất một còn.
Tôi là mẹ của "tiểu thư giả", một người phụ nữ nông thôn bình thường.
Sau khi phát hiện ra chuyện bế nhầm con, tôi đã ngay lập tức đưa con gái ruột về nhà.
Tôi không muốn sự trớ trêu này chôn vùi cuộc đời của hai đứa trẻ.
Tôi muốn nói với con gái mình rằng——
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Bố mẹ là người thân của con, cũng có thể cho con rất nhiều, rất nhiều tình yêu thương.
1
Thanh Thanh thích đọc tiểu thuyết, đặc biệt là những tiểu thuyết về đề tài tiểu thư thật - giả.
Tôi đã nghe con bé nói rất nhiều lần với các bạn cùng lớp:
"Giá như tớ cũng bị bế nhầm thì tốt, thực ra tớ vốn là thiên kim tiểu thư nhà giàu."
Tôi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Chúng tôi chỉ là một gia đình nông thôn bình thường, trẻ con mà, thích mơ mộng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng tôi không ngờ chuyện này lại thực sự xảy ra với mình.
Thanh Thanh thực ra lại là con gái ruột của chủ tịch một tập đoàn bất động sản.
Một hàng xe sang đỗ trong thôn nhỏ, Thanh Thanh vui mừng đến mức gần như ngất đi.
"Thật ạ? Con thực sự là đại tiểu thư nhà họ Khương sao?"
Con bé hỏi đi hỏi lại thư ký, xem đi xem lại giấy xét nghiệm ADN, nôn nóng muốn biết mọi thứ về cha mẹ ruột của mình.
Tôi im lặng lắng nghe, hỏi thư ký xem tôi có thể cùng họ đến nhà họ Khương một chuyến được không.
Thư ký sửng sốt, nói rằng phải xin phép đã.
Thanh Thanh dường như mới nhận ra sự có mặt của tôi, ngượng ngùng thu lại nụ cười, khoác tay tôi:
"Mẹ, con chỉ là quá bất ngờ thôi."
"Mẹ yên tâm, con không phải là loại người thấy lợi quên nghĩa, con sẽ nhớ ơn nuôi dưỡng của bố mẹ."
Niềm vui sướng hiện rõ nơi khoé mắt chân mày con bé, tôi nuôi nó mười lăm năm, sao có thể không nhận ra?
Tôi vỗ vỗ tay con bé, quay người vào trong nhà thu dọn một túi đồ.
Dần dần tiến vào thành phố phồn hoa, Thanh Thanh luôn dán mắt vào cửa sổ xe, trầm trồ kinh ngạc.
Tôi cũng từng đưa con bé đến thành phố, nó đã nhìn thấy qua nhiều thứ, nhưng nhìn thấy và sở hữu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Biệt thự nhà họ Khương rất lớn, còn có cả vườn hoa và bể bơi.
Thanh Thanh bẻ một bông hồng đẹp nhất, tung tăng chạy đi gặp bà Khương.
Có lẽ là do tình mẫu tử thiêng liêng, ánh mắt đầu tiên của tôi đã chú ý đến cô gái đang đứng trên cầu thang với sắc mặt tái nhợt.
Nhân vật chính còn lại của câu chuyện tiểu thư thật - giả, "tiểu thư giả" Khương Nhã Tri.
Con bé cắn môi, mắt đỏ hoe nhìn bà Khương và Thanh Thanh ôm nhau.
Tôi nhìn thấy sự không cam tâm và tủi thân trong mắt con bé.
Tôi hít một hơi thật sâu, đặt đồ đạc trong tay xuống:
"Bà Khương, chuyện đã rõ ràng, tôi sẽ đưa con gái tôi về."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Bà Khương cau mày: "Tôi không hề nói muốn đuổi con bé đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-binh-minh-bat-dau-tu-bach-thap/chuong-1.html.]
Tôi thấy Thanh Thanh rõ ràng cứng đờ người, ánh mắt bắt đầu d.a.o động.
Tôi chỉ vào túi đồ:
"Thanh Thanh, đây là lạp xưởng và kim chi con thích ăn, sau này phải tự chăm sóc bản thân."
Sau đó dứt khoát quay người, nở một nụ cười hiền hậu với cô gái trên lầu:
"Đi thôi, mẹ đưa con về nhà."
2
Khương Nhã Tri khóc lóc ôm chầm lấy bà Khương.
"Mẹ, mẹ ơi..."
Con bé khóc không thành tiếng, miệng không ngừng gọi "mẹ".
Bà Khương nói với tôi: "Nhà chúng tôi hoàn toàn có đủ khả năng nuôi thêm một đứa con gái, con bé ở lại cũng không sao cả."
Tôi bình tĩnh nói: "Chuyện này xảy ra không phải lỗi của ai, nhưng bà không thể tước đoạt quyền làm mẹ của tôi."
"Hơn nữa Thanh Thanh vừa về nhà họ Khương, mọi người càng nên dành sự quan tâm cho con bé."
Tôi tuy là một người phụ nữ nông thôn, không có tầm nhìn xa trông rộng.
Nhưng tôi hiểu rất rõ, để tôi đưa con gái ruột đi, mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai đứa trẻ.
Lúc sắp đi, bà Khương nói nơi này mãi mãi là nhà của con bé, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại thăm họ.
Trước khi lên xe, tôi quay đầu nhìn lại.
Thanh Thanh khoác c.h.ặ.t t.a.y bà Khương, vẫn mỉm cười, nhưng không còn rạng rỡ như lúc mới đến.
Tôi lắc đầu, trong lòng thầm thở dài.
Trong xe rất yên tĩnh, Khương Nhã Tri không nói một lời.
Tôi hỏi con bé mấy câu đơn giản:
"Sau này mẹ gọi con là Tri Tri nhé?"
Con bé chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, cũng không nhìn tôi, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại ngẩn người.
Tôi thở dài:
"Có phải con đang trách mẹ không? Tại sao nhất định phải đưa con đi?"
Con bé không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Tôi không hề tức giận, con bé đã ở trong vùng an toàn bao nhiêu năm, đột nhiên xuất hiện người thân không quen biết muốn đưa nó đi, phải làm quen lại với môi trường và cuộc sống xa lạ.
Con bé mới 15 tuổi, không ai có thể đòi hỏi quá nhiều ở con bé.
Tôi nói: "Bởi vì mẹ biết con ở lại sẽ không hạnh phúc."
Con bé ngẩng đầu lên, nói với tôi câu đầu tiên:
"Dựa vào đâu mà mẹ nói như vậy?"
Con bé đang chất vấn, thậm chí là trách móc, hối hận.
Tôi không trả lời, chỉ nói sau này con sẽ hiểu.
Tôi không để thư ký đưa chúng tôi về tận cửa, mà dừng lại ở gần thôn.
"Sau này con sẽ sống ở đây, có thể làm quen với môi trường xung quanh trước."
Tôi vốn định giúp con bé kéo vali.
Nhưng con bé rất kháng cự, tôi cũng không ép buộc.