Án tử - 17
Cập nhật lúc: 2024-07-24 11:05:41
Lượt xem: 381
22
Một năm sau, quân của Vệ Phong tới Biện Kinh.
Đàm Tam Khuyết áp giải dân chúng Thanh Giang lên tường thành: "Vệ Phong, nếu ngươi dám tấn công thành, những người này đều phải c..hết.”
Vệ Phong chắp tay: "Đi thôi.”
Lúc này dẫn binh lui về phía sau ba mươi dặm.
Đàm Tam Khuyết: "Hả?”
Dọa lui Vệ Phong, Đàm Tam Khuyết đắc ý yến tiệc quần thần: "Ồ, tất cả mọi người đều nói Vệ Phong dụng binh như thần. Nhưng chỉ cần tính mạng của mấy tiện dân, có thể khiến hắn từ bỏ Đông chinh. Kiến thức của hắn cũng chỉ là canh gác đại môn.”
Lúc hắn đang uống rượu, những người bất mãn Đàm Tam Khuyết bạo ngược trong thành Biện Kinh cùng quân ta nội ứng ngoại hợp, mở cổng thành.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Vệ Phong mang năm ngàn binh mã, ngậm đồng xu trong miệng, quấn vó ngựa, im lặng tiến vào thành.
Ngày hôm sau, cờ hiệu trên tường thành Biện Kinh cao mười trượng, đã thay đổi.
Đàm Tam Khuyết ở trong hoàng thành thủ vững vài ngày, nhưng rất nhanh thất thủ trước Vệ Phong.
Nghe nói, khi Vệ tướng quân bắt được Đàm Tam Khuyết, hắn đang định nhảy xuống giếng khô ở hậu hoa viên chạy trốn.
“Bị dồn vào chân tường, Đàm Tam Khuyết chỉ vào mặt Vệ tướng quân mắng to: ‘Ngươi cướp thê tử người trẫm, còn muốn g..iết trẫm, trẫm chưa bao giờ thấy kẻ vô liêm sỉ như vậy!’"
Ta tức giận vỗ bàn đứng lên: "Đàm Tam Khuyết nói cái chó má gì vậy?”
“Đàm tặc dù sao cũng là hàng Vương, chờ bệ hạ xử lý, Vệ tướng quân sao dám g..iết hắn? Nhưng xin bệ hạ yên tâm, Vệ tướng quân cũng không để hắn tùy ý nói hươu nói vượn, lúc đó đã cởi áo giáp giải bội kiếm, đường đường chính chính đánh một trận với hắn.”
Ta vui mừng nhướng mày, lại có chút sầu lo: "Đánh thắng không? Có bị thương gì không?”
“Đương nhiên! Vệ tướng quân dù sao cũng còn trẻ.”
"Đến cuối cùng, Vệ tướng quân ấn Đàm Tam Khuyết, vừa đánh vừa nói:
‘Cú đánh này, là đánh ngươi có mắt không tròng.’
‘Cú đánh này, là đánh ngươi bội tín phản nghĩa.’
‘Cú đánh này, là đánh ngươi m..áu lạnh vô tình.’
‘Cú đánh này, là đánh ngươi thân là phu quân lại đi hủy hoại danh dự của thê tử.’”
Ta vui mừng không kìm được xoa xoa tay: "Aizza, Bá Ước đúng là có mang chút cảm xúc cá nhân ở bên trong... Người đâu, mau đưa chút thuốc trị thương lưu thông m..áu bầm, nắm đ.ấ.m to bằng bao cát này, đánh hỏng rồi phải làm sao bây giờ ha ha!"
“Hắn ở Biện Kinh, cái gì tốt lại không có chứ." Tề Ngoạn yếu ớt nói ra một câu.
“Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là tâm ý! Lễ nhẹ tình ý nặng, đúng rồi, lúc các ngươi đưa người đi lao quân, nói với Bá Ước, giao Đàm Tam Khuyết cho hắn xử trí, không cần cố kỵ ta.”
Đàm Tam Khuyết chỉ làm tan nát trái tim ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/an-tu/17.html.]
Nhưng hắn thật sự đã đóng mười tám cái nêm vào xương của Vệ Phong.
Ta đã chuẩn bị từ sớm để cho Vệ Phong chuẩn bị cho hắn ba đao sáu động.
Đến lúc đó ta sẽ phải gánh cái nồi tính tình bạo ngược, mưu sát g..iết chồng này.
Hắn chỉ để ý trẻ trung và tràn đầy năng lượng!
23
Sau khi Vệ Phong đánh hạ Biện Kinh, ta cùng văn võ bá quan lập tức tới đó.
Sắp đi đến nơi, trong triều lại có thêm thanh âm khác thường.
"Sao cổng thành lại đóng vậy..."
"Vệ đại tướng quân cũng không ra khỏi thành nghênh đón, không phải là có ý đồ tự lập chứ?"
“Binh mã đều ở trong tay hắn, bệ hạ không thể không đề phòng.”
"Để an toàn, Bệ hạ nên giấu hành tung, đêm khuya tiến vào thành, lợi dụng sự không chuẩn bị của hắn để giải trừ quân lực của hắn..."
“Trẫm có biện pháp đơn giản trực tiếp hơn. Trẫm đưa ngọc tỷ truyền quốc cho hắn.”
"Bệ hạ, chuyện này không thể đùa được!"
“Trẫm cũng không phải nói đùa." Ta thu liễm ý cười, lạnh nhạt nhìn tường thành Biện Kinh: "Nếu Vệ tướng quân tự lập, các ngươi hãy mang theo ngọc tỷ truyền quốc đi nương tựa hắn, tận tâm phụ tá, đây là mệnh lệnh của trẫm. Thiên hạ này ai muốn làm chủ, trẫm đều không phục, duy chỉ có Vệ tướng quân, hắn muốn trẫm sẽ cho.”
Tề Ngoạn sâu kín toát ra một câu, "Thật không biết bệ hạ là đang khoe khoang, hay là đang khoe khoang, hay là đang khoe khoang?"
Ta còn chưa đánh nàng, cửa thành Biện Kinh từ từ mở ra trước mặt.
Tiếng tù và tiếng chuông trang trọng vang lên khắp mọi ngóc ngách của thành thị này.
Đội danh dự với ngựa trắng và giáp bạc nghiêm túc đứng ở hai bên đường dài, bảo vệ con đường ta lên ngôi.
Cách đó ba dặm nhưng ta liếc qua có thể nhìn thấy Vệ Bá Ước trong đám đông.
Tháng ba mùa xuân, hoàng đế vào kinh, Hiến vương quỳ mà đầu hàng – “Hán Thư • Thái Tổ Bản Kỷ”
24
Lúc ta chạy trốn, chỉ có mười tám kỵ binh ở bên cạnh. Khi ta trở về, là đế vương, sau lưng có thiên binh vạn mã.
Bộ hạ cũ Trường An quỳ trước cửa cung chờ ta.
“Trong yến hội năm đó, các ngươi nói trẫm phải nhẫn, nói nữ tử trong thiên hạ đều như thế. Chỉ cần có thể nhẫn, vị trí hoàng hậu chính là của trẫm." Ta mỉm cười, giơ roi ngựa lên: "Thật tình không biết, không đành lòng, thiên hạ đều là của trẫm, các ngươi thiển cận biết bao.”
Xe ngựa chạy vào hoàng thành, Tống Bảo Bình và nhi tử của nàng bị áp giải quỳ trên mặt đất.
"Hắn năm nay bao nhiêu tuổi?" ta hỏi.
Tống Bảo Bình hoảng sợ, không dám trả lời.