Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ăn thai nữ - Ngoại truyện 1

Cập nhật lúc: 2024-10-24 12:35:30
Lượt xem: 91

01

 

Tôi ra ngoài làm việc, có một lúc không nhìn thấy con trai.

 

Ngay lập tức, tôi cảm thấy bất an, làm việc cũng không yên lòng.

 

Về đến nhà, tôi liền gọi tên con trai, gọi "Gia Diệu, Gia Diệu", nhưng gọi mãi cũng không thấy thằng bé đâu.

 

Tôi chạy khắp nhà tìm con, ban đầu còn nghĩ rằng thằng bé thấy phiền nên không muốn trả lời.

 

Nhưng sau khi tìm khắp nhà, vẫn không thấy bóng dáng thằng bé.

 

Tôi bắt đầu hoảng loạn, ra đến cửa gọi, rồi chạy khắp làng gọi, thậm chí còn đến chân núi, nơi thằng bé thường đến chơi, để gọi.

 

Không ai trả lời.

 

Vẫn không có ai.

 

Không ai cả.

 

02

 

Tôi vừa khóc vừa hét lên khi quay về.

 

Vừa bước ra ngoài, chồng tôi liền chỉ tay mắng tôi một trận. Nếu không có người can ngăn, nhắc rằng chuyện tìm con quan trọng, chắc anh ta đã đánh tôi rồi.

 

Anh ta bỏ lại một câu: "Sao cô trông con như vậy?" rồi vội vã chạy đi.

 

Nghe như thể chính anh ta từng trông con vậy.

 

03

 

Ngày đầu tiên, cả nhà tìm không ra con, đêm đó, không ai nhắm mắt nổi.

 

Ngày thứ hai, cả làng được huy động lên núi tìm kiếm, bảo có khi nào thằng bé rơi vào hố săn thú nào đó.

 

Nhưng dù lật tung cả ngọn núi, cũng không tìm thấy con.

 

Ngày thứ ba, chúng tôi lại tìm lần nữa, thậm chí còn tìm sang làng bên.

 

Tôi và mẹ chồng gần như lật tung cả một ngọn núi, chân bị phồng rộp lên, nhưng vẫn không thấy con đâu.

 

Người trong làng bắt đầu nói chuyện kỳ quái, có khi nào thằng bé bị thú rừng ăn mất, hay bị cuốn trôi xuống nước mà không ai phát hiện ra.

 

Nghe những lời đó, tôi như phát điên, chỉ muốn lao vào đánh nhau với họ.

 

Ngày thứ tư, ngày thứ năm...

 

Bố chồng là người đầu tiên ngừng tìm, ông nói rằng cơ thể không chịu nổi nữa. Chồng tôi là người thứ hai ngừng tìm, nói rằng về nhà chờ tin tức...

 

04

 

Không biết là ngày thứ mấy, tôi gầy rộc hẳn đi, ai nhìn cũng thấy rõ.

 

Tóc tai rối bù, má hóp lại và xanh xao, ánh mắt đờ đẫn như thể đã nhiều ngày không ngủ.

 

Đột nhiên, tôi nhớ đến một người.

 

Lão Trần.

 

Trước khi xảy ra chuyện, con tôi nói rằng lão thường nhìn chằm chằm vào nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/an-thai-nu/ngoai-truyen-1.html.]

 

Hôm đó, tôi cũng thấy.

 

Lão Trần không rời mắt khỏi con tôi.

 

Lão ăn thịt người, thích nhất là ăn thịt phụ nữ và trẻ con.

 

Lỡ như lão nhân lúc tôi không có nhà, đã ăn thịt con tôi thì sao?

 

05

 

Tôi bắt đầu chạy khắp làng rêu rao rằng lão Trần đã ăn thịt con tôi.

 

Tôi kéo trưởng thôn lại, bảo ông ấy phải đòi lại công lý cho tôi.

 

Cả làng đều biết nhà Phúc Lai chỉ có một đứa con trai, và thằng bé biến mất không một tiếng động, chẳng để lại gì.

 

Một số người còn nói có thể thằng bé đã bị ma núi bắt đi.

 

Những lời tôi nói làm người ta nghĩ ngay đến lão Trần, mọi người đều có cảm giác như vừa tỉnh ngộ.

 

"Thảo nào, một đứa trẻ khỏe mạnh tự dưng biến mất, nếu bị lão Trần bắt cóc rồi mang về nhà ăn thịt, thì dù có lật tung cả trời đất cũng không tìm thấy đâu."

 

"Ôi chao, các người nói làm tôi nhớ ra rồi, hôm đó, ngày thằng bé nhà Phúc Lai mất tích, tôi còn thấy lão Trần lảng vảng quanh làng. Có khi nào trên đường về lão tiện tay bắt thằng bé đi không?"

 

"Tôi cũng thấy, trước đó lão Trần đã nhìn thằng bé bằng ánh mắt rất lạ, trông ghê rợn lắm."

 

"Nhà họ chỉ có một đứa con trai, mất nó chắc như mất nửa mạng. Giờ mà có tìm nữa cũng không thể thấy thằng bé còn sống đâu."

 

"Thôi thì lại sinh thêm, ăn nhiều thịt trẻ con vào cho khỏe. Nhà tôi cũng có một con gà mái không đẻ trứng, thế mà sau khi được cho ăn nhiều, cuối cùng cũng đẻ rồi đấy."

 

06

 

Trưởng thôn bị tôi kéo đi đến nhà lão Trần đòi công lý.

 

Một số người trong làng hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt nên cũng đi theo.

 

Tôi chỉ muốn vào nhà lão Trần xem thử, nhưng không dám đi một tôi, chồng và mẹ chồng cũng không muốn theo tôi làm chuyện này.

 

Suy cho cùng, ai cũng sợ lão Trần.

 

Tôi chỉ còn cách quậy lên, chỉ còn biết làm ầm lên.

 

07

 

Trưởng thôn đứng bên ngoài gọi vài tiếng, không ai trả lời, bèn nói có lẽ lão Trần không có nhà, lần sau quay lại.

 

Ông ấy sợ lắm.

 

Năm đó, ông ta từng thấy lão Trần ăn thịt vợ mình, bị dọa đến phát sốt.

 

Tôi nói không được.

 

Mọi người đứng bên ngoài nhìn vào, chỉ có tôi đi thẳng vào trong.

 

Mọi người đều dướn cổ lên xem.

 

Không có động tĩnh gì, cũng không thấy ai đi ra.

 

Khi mọi người bắt đầu mất kiên nhẫn, từ trong nhà bỗng vọng ra tiếng hét kinh hoàng.

 

Mọi người ai nấy đều giật mình, liệu có phải đã bị lão bắt sống ăn thịt rồi không?

Loading...