Ăn thai nữ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-24 12:27:42
Lượt xem: 251
01.
Họ đều nói trẻ con trước ba tuổi thì không có ký ức.
Nhưng mình nhớ hết.
Mình nhớ mình bị người ta lôi ra khỏi bụng mẹ.
Mình nhớ mình trần như nhộng, bị người ta tét đít.
Thậm chí mình còn nhớ họ tách chân mình ra, nhìn bộ phận dưới thân mình.
Rồi vui vẻ nói: “Là một bé trai, là một bé trai.”
Sau đó là tiếng hoan hô của một đám người.
Mà người phụ nữ sinh mình ra thì nằm trong một vũng máu, nở một nụ cười yếu ớt.
Nhưng mình chỉ nhớ vậy thôi chứ không hiểu những điều này có ý nghĩa như nào.
Cho đến khi dần lớn lên, những người xung quanh mới dạy cho mình biết, những điều trong ký ức của mình là gì.
Mình chưa từng nói với ai chuyện mình biết những việc xảy ra trước năm ba tuổi.
Nói ra thì họ cũng không tin, mà chỉ dùng bàn tay thô ráp xoa xoa khuôn mặt tròn ủm mềm mại của mình, cưng chiều nói:
“Rồi rồi rồi, Tiểu Bảo nói đúng hết. Con trai mẹ chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm.”
02.
“Không gọi là chị thì gọi là gì?”
Mình tò mò hỏi Gia Bảo, mình có tận hai người chị, một người khoảng 13 tuổi, một người khoảng 10 tuổi.
Gia Bảo cũng là bé trai quý giá, được nuôi béo trắng ra.
Anh ấy có tới bốn năm người chị, người nào cũng gầy như que củi, tóc xơ mặt vàng. Anh ấy như hút m.á.u các chị để lớn vậy.
Mình cũng không biết tại sao trong não mình thường có suy nghĩ này.
“Gọi là lợn, là gà, là chó, gọi là gì cũng được, nhưng không gọi là người, không gọi là chị.”
Anh ấy lớn hơn mình hai ba tuổi, đương nhiên cũng hiểu nhiều hơn.
Có vẻ anh ấy đã coi mình thành đàn em, thao thao bất tuyệt phổ cập cho mình nhưng thông tin nghe được từ người thân.
“Bọn nó là để nuôi chúng mình. Em biết nuôi là gì không? Như cây cải ngoài ruộng ấy, em phải tưới nước bón phân mới lớn được, bọn nó chính là phân đó.”
“Lợn chó nhà em có tới “đợt bẩn thỉu” không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/an-thai-nu/chuong-1.html.]
Mình lắc đầu, nói không biết “đợt bẩn thỉu” là gì.
Gia Bảo nói: “Là máu, bọn họ chảy m.á.u được là đi đẻ được, tới đó sẽ đem đi đổi lương thực. Lương thực được đổi về dùng để nuôi chúng mình lớn. Trách nhiệm của chúng mình lớn lắm, mình phải duy trì nòi giống.”
Mình nhớ lại những điều sâu thẳm trong ký ức, về khung cảnh lần đầu bước tới thế giới này, cũng vô cùng nghi ngờ câu nói của Gia Bảo.
Sinh con là phụ nữ sinh mà?
Tại sao duy trì nòi giống lại là chuyện của đàn ông?
Người nằm đó sinh con chảy bao nhiêu máu, là đàn ông ư?
03.
Mình hỏi chị cả: “Chị ơi, chị tới “đợt bẩn thỉu” chưa?”
Hiển nhiên chị cả rất bất ngờ. Khuôn mặt vừa nhỏ vừa đen của chị ấy, lúc này, lại như đỏ ửng lên. Chị ấy run rẩy, nói “vẫn chưa”.
Mình nói: “Chị ơi, chị có tới cũng đừng nói cho ai nhé. Gia Bảo nhà bên nói, tới “đợt bẩn thỉu” sẽ bị bán đi đổi lương thực đấy.”
Chị cả càng bất ngờ hơn, nhưng có vẻ là bất ngờ vì những lời mình nói chứ không phải chuyện chị ấy bị đổi lương thực.
“Em út, em đang nói gì thế? Bọn chị vốn phải đi đổi lương thực mà?”
04.
“Tiểu Bảo, không được nhìn lên, cúi đầu xuống, mẹ cầu điều tốt cho con.”
Cứ cách mấy năm, trong thôn sẽ tổ chức một hoạt động cực lớn.
Mình không hiểu hoạt động này để làm gì, chỉ biết lần nào trong thôn cũng chọn một cô gái.
Cô ấy sẽ bị đưa lên đài cao, làm những hành động kỳ quái mà trang nghiêm, nhận được những cái quỳ lạy của mọi người.
Bọn họ nói, đó là thần nữ, là người bảo vệ cho thôn ta mưa thuận gió hòa.
Đứng trong buổi tế lễ, mình to gan ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Mình thấy thần nữ đứng thật cao, nhưng khuôn mặt lại đẫm nước mắt. Mình còn đang nghi ngờ, thì lại bị mẹ ấn đầu bắt cong lưng xuống.
Mình tò mò nghĩ, thần nữ dùng nước mắt để cầu phúc ư?
Nhưng nước mắt tượng trưng cho sự đau khổ, tủi thân và sợ hãi cơ mà? Chỉ những lúc cảm thấy như vậy mình mới khóc thôi.
05.
Tối đó, trong nhà chỉ có phụ nữ, không có đàn ông.
Mình tò mò hỏi mẹ: “Ông nội, bố với bác đi đâu rồi ạ?”
Trông mẹ mình hơi sượng, nhưng vẫn ôm mình vào lòng, dịu dàng giải thích: “Họ đi tìm thần nữ để xin may mắn rồi.”