Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ăn không ngồi rồi - 6

Cập nhật lúc: 2024-08-27 16:07:27
Lượt xem: 1,583

Khi tôi mang thai vừa tới thôn Tiểu Khê, trong mười người tới thăm ít nhất có mười một người hỏi tôi có phải là mang thai con trai hay không.

 

“Dì ơi, dì có thể đưa con đi không?”

 

Bàn tay nhỏ bé tràn đầy vết thương và lở loét nắm chặt áo lông của tôi, tháng mười hai trời lạnh, con bé chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng manh cũ nát.

 

“Thật ngại quá, đứa nhỏ này không có giáo dục, tôi lập tức mang nó đi.”

 

“Trần Tiểu Hà! Mày lại ở chỗ người lạ làm gì! Cút qua đây!”

 

Người phụ nữ vừa tức giận mắng, vừa vươn tay muốn kéo tóc con bé.

 

Con bé vừa vội vừa sợ, ngẩng mặt cầu xin tôi: “Con có thể đốn củi nấu cơm, con không đọc sách, không tốn tiền, cầu xin dì hãy đưa con đi.”

 

“Được.”

 

Tôi giơ tay kéo con bé đến phía sau, thẳng sống lưng giằng co với người phụ nữ miệng đầy ngôn ngữ ô uế.

 

Bốn mắt nhìn nhau, tôi lại cảm thấy cô ta càng nhìn càng quen mắt, giống như đã gặp ở nơi nào đó.

 

Ánh mắt cô ta né tránh: “Chị dâu sao chị lại tới đây?”

 

Là họ hàng ở quê Cao Lâm, còn gọi tôi là chị dâu...

 

Tôi híp mắt, cười nói: “Đúng vậy, tôi không đến làm sao biết cô ở trong thôn này uy phong như vậy. Em họ Trần Phương.”

 

“Chị dâu thật biết nói đùa, tôi giáo dục con mình, làm sao có thể nói là uy phong! Nhưng mà chị và anh họ đã ly hôn, còn tới nơi thâm sơn cùng cốc này của chúng tôi làm gì?”

 

Theo bản năng con bé im miệng, tôi cũng giả vờ không nghe thấy.

 

Tôi vỗ vỗ vai con bé, giả vờ hâm mộ: “Gần đây có phải Tiểu Hà luôn được gọi đi diễn vai quần chúng không? Ai nha, cô sinh ra một đứa bé xinh đẹp như vậy khi nào? Đạo diễn rất thích con bé, nói là muốn Tiểu Hà đến diễn một vai nhỏ, đi tầm ba bốn ngày, cô đoán được thù lao bao nhiêu?”

 

“Ba ngàn?”

 

Tôi lắc đầu, lại lắc lắc ngón tay: “Ba vạn.”

 

Trần Phương vừa nghe, cười đến răng không thấy mắt: “Ba vạn cơ à!”

 

Trong lòng tôi cười nhạo, trên mặt vẫn thân thiết như cũ: “Đúng vậy, đoàn làm phim còn trả trước một vạn tiền đặt cọc, nhưng mà...”

 

Nhưng mà cái gì?

 

“Có điều đạo diễn yêu cầu vai diễn này phải giữ bí mật, không thể nói với bất cứ ai, đặc biệt đến bảo tôi chọn một diễn viên nhỏ có người nhà nghiêm khắc,” tôi lặng lẽ ghé vào tai cô ta: “Anh ấy bảo tôi chọn Tiểu Hà hoặc con nhà họ Cao...”

 

“Nhà Cao Vũ!”

 

“Đúng, hai đứa trẻ, Tiểu Hà và con nhà Cao Vũ chọn một. Lúc trước tôi không biết Tiểu Hà là của nhà cô, hiện tại đã biết.”

 

Trần Phương vỗ vỗ ngực, làm động tác khóa miệng, hận không thể lập tức đem Trần Tiểu Hà đóng gói nhét vào đoàn làm phim: “Chị yên tâm!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/an-khong-ngoi-roi/6.html.]

Tôi mỉm cười, kéo Trần Tiểu Hà đi.

 

Trước khi đi, tôi thờ ơ hỏi: “Phương Phương à, đạo diễn bảo tôi mang Tiểu Hà đến thành phố Bắc Kinh làm người mẫu, cô có muốn đi không?”

 

13

 

Tôi đưa Trần Phương đến khu chung cư của Cao Lâm, liền chở Trần Tiểu Hà đi.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Vốn định dặn dò Trần Phương một tiếng, tránh để Cao Lâm nghi ngờ. Ai ngờ cô ta đặc biệt lên tiếng vỗ vỗ vai tôi, ánh mắt nhìn tôi mang theo sự cao ngạo và vui sướng khi người khác gặp họa: “Chị thật đáng thương, tôi sẽ nói với anh họ là chị đưa tôi tới.”

 

Nói xong, cô ta xuống xe rời đi, vừa đi vừa nhảy nhót.

 

Nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta, tôi cười đến thoải mái.

 

Để xem ai trong chúng ta đáng thương hơn.

 

Đợi vài phút, tôi mở phần mềm theo dõi trong điện thoại, trong màn hình theo dõi tôi thấy Cao Lâm khẩn trương, nhìn chung quanh, sau đó một tay kéo cô ta vào nhà.

 

Giờ này Cao Viễn Xuyên đang đi học, hai người bắt đầu vận động piston* ngay giữa phòng khách.

 

*(từ này mới, cập nhật gấp)

 

Ồ... Căn nhà này không thể lấy, đến lúc đó rao bán cho xong.

 

Tôi ghét bỏ tắt màn hình điện thoại, sau đó đối mặt nói với con gái vừa tìm được của mình: “Tiểu Hà, con có nguyện ý cùng mẹ đi kiểm tra không?”

 

Tiểu Hà kinh ngạc nói lắp ba lắp bắp: “Mẹ... mẹ?”

 

“Đúng vậy. Con là con của mẹ.”

 

Con là bảo bối mà mẹ chờ đợi mười tháng.

 

14

 

Lúc báo cáo giám định đưa đến nhà, mẹ tôi đang cho thịt kho tàu vào miệng Tiểu Hà.

 

Bà đau lòng nắm lấy cổ tay dường như chỉ còn lại xương của Tiểu Hà, tức giận đến giậm chân: “Này, Nhan Nhan, mẹ nói cho con biết, con không nhốt Cao Lâm và người phụ nữ ngược đãi Tiểu Hà kia vào tù, con cũng đừng về nhà nữa.”

 

Cha tôi ở một bên múa Thái Cực quyền, tất nhiên lúc nhìn thấy Cao Lâm sẽ đạp mạnh hai cước, để phát tiết mối hận trong lòng.

 

Tôi vừa mới chuẩn bị mở báo cáo giám định ra, thấy Tiểu Hà khẩn trương nhìn tôi, ngay cả thịt kho tàu con bé rất thích cũng không ăn.

 

Tôi cười cười, hôn nhẹ mặt Tiểu Hà: “Cho dù là kết quả gì, con cũng là con gái của mẹ.”

 

Lật đến cuối cùng, chỉ thấy trên đó giấy trắng mực đen viết: Kết quả xét nghiệm chứng minh Trình Nhan là mẹ sinh học của Trần Tiểu Hà.

 

Chuyện vui nhân đôi.

 

Tôi nhờ người đi điều tra trạm y tế thôn Tiểu Khê cũng có kết quả.

 

Loading...