ĂN CHAY CÓ "PHÚC BÁO" - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-12-26 00:01:03
Lượt xem: 5,579
"Mọi người hàng xóm đều ở đây, vậy thì hãy để mọi người phân xử, nhà ai có mẹ ruột dẫn con dâu đi ăn trộm đồ của con gái?
"Nhà ai có anh chị dạy con không nên thân, xảy ra chuyện lại tìm em gái chịu trách nhiệm?"
Video vừa được chiếu, đám đông càng trở nên xôn xao, người nào người nấy bàn tán xôn xao.
"Hèn gì đứa trẻ lại ăn trộm đồ ở trường, hóa ra là học theo người lớn..."
Mẹ tôi bắt đầu cảm thấy mất mặt, Triệu Nguyệt Kiều càng xấu hổ hơn.
Đúng lúc mọi người đang chỉ trỏ, Hứa Hân trong phòng cuối cùng cũng chạy ra.
"Hai người còn chưa thấy đủ mất mặt sao! Đuổi học thì đuổi học, con không muốn đi học nữa!"
Cậu ta 14 tuổi.
Kiếp trước vào thời điểm này, cậu ta đã cao một mét bảy.
Nhưng lúc này, rõ ràng là chưa đến một mét rưỡi.
Cơ thể gầy gò như que củi, mái tóc vàng hoe mỏng và khô.
Khuôn mặt vàng vọt như lá úa, không có chút sức sống nào của tuổi này.
Nói xong, cậu ta vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
18
Triệu Nguyệt Kiều bị giam giữ mười ngày.
Sau khi được cảnh sát hòa giải, chị ta miễn cưỡng trả lại tiền cho tôi.
"Nói cho cô biết, con trai tôi có phúc báo, sau này nhất định sẽ thành đạt, bây giờ cô không giúp nó, sau này có chuyện cũng đừng đến cầu xin nó."
Tôi thực sự không muốn đôi co với chị ta, nhận tiền rồi rời đi.
Còn tiền bồi thường cho Liêu Đình Đình, chỉ có thể dùng căn nhà cũ hiện tại của họ để thế chấp vay ngân hàng.
Sau khi được sự thông cảm của gia đình đối phương, Hứa Hân đã giữ được học bạ.
Nhưng cậu ta nói gì cũng không chịu quay lại trường học nữa.
Tôi đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Từ nhỏ đã được nhồi nhét tư tưởng ăn chay là cao quý, cậu ta luôn không hòa đồng.
Mà học sinh ở trường phổ thông thì đủ loại thành phần, không thiếu những đứa hư hỏng.
Cậu ta nhỏ con, tính cách khép kín, tự nhiên trở thành đối tượng bị bắt nạt.
Còn chuyện ăn trộm xúc xích, là do cảm giác đói bụng kéo dài do ăn chay trường gây ra.
Khi cơ thể thiếu hụt một số vi chất, tính cách cũng sẽ trở nên cố chấp.
Vì vậy, sau khi bị phát hiện ăn trộm, cậu ta mới dùng cách cực đoan như vậy để đối phó.
Nhưng Triệu Nguyệt Kiều rõ ràng không nhận ra điều này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/an-chay-co-phuc-bao/chuong-6.html.]
Chị ta lại dùng lý lẽ ăn chay là tốt nhất để dỗ dành cậu ta.
"Con có phúc báo, bọn họ ghen tị với con đấy."
"Chỉ cần kiên trì ăn chay, mọi vấn đề sẽ được giải quyết."
Chị ta vẫn cứ tự nói một mình, mặc kệ Hứa Hân có nghe lọt tai hay không.
19
Trước khi rời đi, một bóng người nhỏ bé chắn trước mặt tôi.
"Con có thể đi theo cô không? Con không muốn ở lại đây nữa."
Cậu ta cúi đầu, đôi mắt đục ngầu, không có ánh sáng.
Tôi nhìn bóng dáng gầy gò, ốm yếu trước mặt, trong lòng không khỏi xót xa.
Nếu cậu ta chỉ đơn thuần là một đứa trẻ bị cha mẹ ngu dốt hủy hoại, tôi sẽ đồng cảm, sẽ giúp đỡ cậu ta.
Nhưng khi nhớ lại kiếp trước, chính tay cậu ta đã bỏ thuốc ngủ vào sữa của tôi, chính cậu ta đã không chút do dự dùng gối bịt miệng bịt mũi tôi, nhìn tôi dần dần mất đi ý thức.
Tôi không còn chút lòng trắc ẩn nào nữa.
Chín năm, nuôi một con ch.ó cũng đã thân thiết rồi.
Ai đối xử tốt với cậu ta, cậu ta thật sự không hiểu sao?
Tại sao lại bị vài lời nói kích động, oán hận tôi lâu như vậy.
Nghĩ đến đây, tôi không dừng lại nữa.
Đi vòng qua cậu ta, xách túi xuống cầu thang.
"Người giám hộ của con là cha mẹ, cô không có quyền đưa con đi."
20
Sau khi kết thúc công việc hỗ trợ miền Tây, tôi trở lại đơn vị cũ làm việc.
Để tránh những chuyện tương tự xảy ra lần nữa, tôi đã thay khóa cửa, đồng thời yêu cầu ban quản lý tăng cường an ninh.
Nhưng tôi không ngờ, Hứa Hân lại tự mình chạy đến tìm tôi.
Sáng hôm đó, tôi xuống lầu mua bữa sáng.
Mở cửa ra, tôi thấy một bóng người nhỏ bé cuộn tròn ở cửa.
Giờ đã là mùa đông, mặt đường trong khu chung cư đều đóng một lớp băng mỏng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cậu ta mặc rất ít, cả người trông ủ rũ.
Kiếp này, tôi không có nhiều giao điểm với cậu ta.
Nhưng kể từ lần trước khi rời quê, cậu ta chặn trước mặt tôi, yêu cầu tôi đưa cậu ta đi, tôi đã cảm thấy kỳ lạ.
Rõ ràng tôi không quan tâm đến cậu ta nhiều, tại sao cậu ta lại cầu cứu tôi, lại còn đề nghị muốn đi theo tôi.