ÂM DƯƠNG TIÊN SINH - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-02 18:58:19
Lượt xem: 186
11.
Nắp quan tài biến mất trong không khí loãng, toàn bộ mái tóc đỏ bên trong cũng biến mất.
Lục và đạo trưởng bị một thế lực vô hình bóp nghẹt, không thể thoát ra được.
Những lá bùa tưởng chừng như tự do của Đạo trưởng lần lượt được rải ra, nhưng trong không khí chỉ có tiếng răng rắc mà không thể nhìn thấy gì.
Cơn gió lạnh thổi lên từ mặt đất bằng phẳng mang theo tiếng khóc quỷ dị của vô số trẻ em.
Sư bá lập tức tiến tới hỗ trợ, kim ấn trong tay bị đ.ấ.m bay ra ngoài.
Trong không khí, tiếng khóc ngày càng to hơn, thậm chí còn đe dọa xuyên thủng màng nhĩ của tôi.
Tôi chưa kịp đỡ họ thì một lọn tóc đỏ đã xuất hiện trước mặt tôi. Khi tôi đang trốn né, mái tóc đỏ xuất hiện trên ngón tay út của tôi mà không hề báo trước.
Ngón tay út của tôi bị chặt đứt một đoạn, thậm chí còn không cảm thấy đau đớn gì mà chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương tràn vào từ ngón tay út của mình.
Tôi hít một hơi, phớt lờ ngón tay bị đứt lìa và trực tiếp niệm chú.
Nhưng vừa mở miệng, tôi đã choáng váng vì không có một âm thanh nào cả.
Lúc này, Lục gia nghiến răng nghiến lợi, từ thắt lưng lấy ra lá cờ ngũ sắc.
Một rào cản vô hình đã ngăn cách tôi ra ngoài, tôi không thể nhìn thấy gì bên trong. Điều duy nhất có thể nhìn thấy là một cơn gió đen bốc lên từ mặt đất. Một vài sợi gió đen quấn vào nhau và tấn công một trong số chúng.
Sư bá vội vàng gọi: “Tiểu Cửu Tử, nhanh lên, tiểu tử đi tiểu.”
Tôi không thèm xấu hổ, trực tiếp cởi cúc quần của mình: “Đi tiểu ở đâu?”
Sư bá không hề quay đầu lại: “Gió quá lớn, cậu mau tiểu vào nó.”
Tôi gật đầu, rồi chăm chú nhìn vào rào cản vô hình, chờ đợi cơn gió sẽ vượt qua ranh giới. Nhiều sợi gió tà ác quấn vào nhau, ngay sau đó, sợi gió tà ác ở hai bên cố gắng trốn thoát trực tiếp đ.â.m vào kết giới.
Trên kết giới phát ra tiếng xèo xèo, nhưng tà khí rất mạnh, có lẽ chỉ mất vài giây là nó có thể lao tới.
Tôi nhắm vào gió tiểu vào, âm thanh xèo xèo càng dữ dội hơn, vừa đi tiểu xong, tầm nhìn của tôi chợt tối sầm lại, như có vô số người đang bóp cổ tôi.
Sư bá vội vàng gọi tôi: “Mau lên, Lệnh Ngũ Mã Binh!”
Tôi giơ tay lấy ra Lệnh Ngũ Mã Binh từ trong túi ra. Trong nháy mắt, tôi cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.
Tiếng vó ngựa vang lên bên tai tôi, cảm giác như thiên quân vạn mã đang đi qua cơ thể tôi.
Sau vài hơi thở, ánh sáng trở lại trong mắt tôi.
Lúc này, tình hình bên trong kết giới đã quá thảm thiết, trên người Lục gia có nhiều vết xước sâu, giống như vết xước của móng tay phụ nữ.
Đạo trưởng đưa tay ra, đánh ra một lá bùa, có thể nghe thấy tiếng sấm. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ngón trỏ và ngón giữa của đạo trưởng chỉ vào lá bùa đã bị gió lạnh cắt đứt.
Toàn bộ trận chiến vô cùng bi thảm, nhưng tà khí lại càng ngày càng nhỏ, gần như biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/am-duong-tien-sinh/chuong-6.html.]
Trận chiến kéo dài thêm nửa giờ nữa mới dừng lại. Tất cả chúng tôi đều mang trong mình những vết thương.
Khi trận chiến kết thúc, tôi mới cảm thấy ngón tay mình đau nhức dữ dội.
Lục gia vẻ mặt u ám nhìn tôi: "Đem đầu ngón tay nhặt lên xem còn có thể gắn được hay không."
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Lục gia nói xong lời này, tôi liền ngất đi.
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện, bác sĩ nói rằng ngón tay bị đứt của tôi không thể gắn lại được nữa.
Các cơ trên ngón tay bị đứt đã bị hoại tử hoàn toàn, như thể đã bị cắt đứt nhiều năm.
Tôi gật đầu thất vọng, nhưng tôi không còn gì để nói về việc có thể thoát khỏi cái chết.
Ngoại truyện
Tôi nghe nói tất cả quan tài ở Nhậm Trang đều trực tiếp bị đốt, toàn bộ Nhậm Trang biến thành rừng rậm, không ai được phép sinh sống ở đó.
Vào dịp Tết Nguyên đán, sư bá tôi đã đến chỗ tôi và nói chuyện này với tôi.
Tôi nói hồi đó nguy hiểm lắm nếu tôi không học tốt khi còn nhỏ thì tất cả chúng tôi đã c.h.ế.t ở đó.
Sư bá nhìn tôi từ trên xuống dưới, gọi tôi là “tiểu tử thúi”.
Nhưng nhắc đến vấn đề này, sư bá cũng có chút lo sợ.
Ông cho biết, sau sự việc này không lâu thì Lục gia qua đời, là kiểu dầu hết đèn tắt.
Tôi hỏi ông: “Đạo trưởng ở đâu?”
Sư bá nhìn tôi nói: “Ông ấy đang giảng đạo.”
Tôi hơi bối rối: “nói gì vậy?”
Sư bá cho tôi xem video, trong video đạo trưởng tinh thần vui vẻ, trò chuyện với các phóng viên.
Đạo trưởng nói với các phóng viên: "Đừng mê tín. Trên đời này không có chuyện tu tiên. Hãy tin vào khoa học."
Nói xong, đạo trưởng nhảy một cái trở về sư môn, chỉ để lại phóng viên với một cái vẻ mặt bối rối.
Tôi cười nói: “Không thể tin được, Đạo trưởng còn có bộ dáng tao nhã như vậy.”
Sau đó chúng tôi lại nói về Lục gia, tôi hỏi sư bá:
“Sau khi Lục gia đi rồi, hiện tại ai là chủ nhân?"
Sư bá dựng thẳng cổ áo ngẩng đầu lên: “Chúng ta làm quen lại với nhau đi, đường chủ đời thứ 15, đồng thời thống lĩnh ngũ đại tiên, chính là tại hạ.”
Tôi bị nghẹn đến không thể nói được một câu, quả nhiên sư bá vẫn là sư bá.
—Hoàn—