ÂM ÂM - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-09-23 01:05:30
Lượt xem: 426
3
Ngụy Minh là người có nhiều hứa hẹn.
Dù có miễn cưỡng đến đâu thì cuối cùng hắn cũng ký vào tờ đơn hòa ly.
"Dự định về quận Hoằng Nông sao?" Hắn hỏi ta.
Trước khi đến đây, ta là đích trưởng nữ của nhà họ Dương ở Hoằng Nông.
Ta từ chối cho ý kiến, Ngụy Minh lại bế hai đứa bé lên: “Bọn chúng chưa bao giờ tới thăm ngoại tổ phụ, chi bằng nhân dịp này đem bọn chúng đi thăm một chút.”
Ta chưa kịp nói gì thì Ngụy Như Nhuận đã òa lên khóc: “Con không muốn rời xa phụ thân.”
Ngụy Thừa Cảnh chỉ im lặng nắm lấy tay áo Ngụy Minh, im lặng bày tỏ sự phản đối.
Cả hai đứa trẻ đều biết Ngụy Minh là người có quyền có thế nên khi hiểu chuyện, chúng liền vô thức cố gắng lấy lòng Ngụy Minh.
Khi Ngụy Minh khinh thường ta, chúng cũng làm theo và đối xử với ta tuy lễ phép nhưng lại xa cách.
Đó là phần thịt ta đã mất đi sau khi đau đớn suốt ngày đêm trong sơn cốc.
May mắn thay, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mang chúng đi.
“Không cần.” Ta nhìn hai đứa trẻ một trái một phải lôi kéo Ngụy Minh: “Núi cao đường xa, riêng phần mình trân trọng.”
Sau đó dứt khoát rời đi.
4
Thay vì quay trở lại Dương thị ở Hoằng Nông, ta quất ngựa và đi về hướng Tây Nam.
Ngụy Minh không tuyên bố vụ hòa ly cùng ta. Ta gần đây vắng mặt đủ loại yến hội, hắn chỉ nói thân thể ta không khỏe. Ta không hiểu tại sao hắn lại chần chừ trong việc công bố tin tức, nhưngta không còn muốn đi tìm hiểu tâm tư của hắn nữa.
Bản thân sau khi xuyên không liền bị vây ở khuê phòng, vạn sự không phải do tự mình làm chủ. Khi đó, cha ta rất thích Ngụy Minh vốn là một mã nô, nói rằng hắn có hình dáng rồng phượng, sau này nhất định sẽ cai trị đất nước.
Không để ý Ngụy Minh có thanh mai trúc mã, cha ta ép ta gả cho hắn.
Để trèo lên Dương thị, Ngụy Minh để thanh mai đi lấy chồng ở xa, đồng ý cưới ta làm vợ.
Bọn hắn hoàn thành giao dịch, kết thành chính trị liên minh, không người hỏi qua ý nguyện của ta.
Sau khi gả cho Ngụy Minh, ta theo hắn bốn phía chinh chiến, đóng vai một thê tử, mẫu thân cùng hoàng hậu đúng chuẩn mực.
Bây giờ ta đã thoát ra khỏi thân phận này, ta cảm thấy vô cùng thư thái.
Ta trông thấy vẻ đẹp của núi sông Động Đình và ngửi thấy mùi hoa núi trên mặt đất. Trong lúc chèo thuyền trên mặt nước, càng ngày càng rời xa đất Bắc, ta không giấu được sự phấn khích. Trên tàu khách, tôi nghe có người nói rằng Ngụy Đế gần đây bị bệnh bao tử.
Hắn dạ dày không tốt, kị ăn mặn kị tanh, mỗi ngày đều phải uống một chén mật ong nước.
Có lẽ sau khi ta rời đi, cung nhân hầu hạ cũng không để ý nhiều.
Người lái thuyền nói thêm: “Công chúa nghĩ bộ quần áo mới cắt trông không đẹp nên mất bình tĩnh và vô tình đập đầu”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/am-am/chuong-2.html.]
Ngụy Như nhuận thích những chiếc váy công chúa hiện đại. Mỗi bộ quần áo nó mặc đều do ta tự tay thiết kế và cắt may bởi hạ nhân cung điện. Có vẻ như trong thời gian ta đi vắng, những bộ quần áo do Phường Y cục may ra không vừa ý nàng.
Người hành khách trên thuyền than thở: "Thời giờ bất lợi, vương thất không thuận".
Ta cúi đầu nhìn làn khói bồng bềnh trên thuyền.
Chuyện này không liên quan gì tới ta cả.
Trước mặt ta còn có núi Yến Sơn, chỉ cần trèo qua ngọn núi này thì đó không còn là lãnh địa của Ngụy Minh nữa.
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Ta thắt chặt hành lý chuẩn bị xuống thuyền leo núi. Nhưng trước bến phà, ta nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
"A Âm, tại sao nàng không trở về Hoằng Nông, mà đi về phía nam?"
Ta không hề hoạch định lộ trình nào cho chuyến đi này, tất cả đều dựa trên mong muốn của chính ta. Làm sao Ngụy Minh có thể tìm được nơi này?
Ta quay lại nhìn những hành khách trên thuyền. Hai người họ hạ mũ tre xuống và bình tĩnh đứng sau lưng Ngụy Minh.
Ta chợt ngẩng đầu lên: “Bệ hạ, ngài phái người đi theo ta à?”
Ngụy Minh lắc đầu, đưa tay về phía ta: "A Âm, trẫm đang cho người bảo vệ nàng."
"Đi dạo có mệt không? Biên giới phía Nam rất nguy hiểm, trẫm đến đưa nàng về nhà."
Ta cảnh giác lùi lại một bước: “Chúng ta đã hòa ly, xin bệ hạ đừng có can thiệp vào cuộc sống của ta nữa.”
Ngụy Minh vẫn đứng tại chỗ, trầm giọng ra lệnh cho người của mình phong tỏa hoàn toàn con đường núi dẫn về phía nam.
Hắn đứng chắp tay, bình tĩnh nhắc nhở ta: “A Âm, trẫm đã hứa sẽ hòa ly với nàng, nhưng không hứa sẽ để nàng rời đi.”
“Dù sao nàng cũng từng là hoàng hậu, biết được bí mật trong cung, trẫm không tin tưởng để nàng rời khỏi phương Bắc.”
5
Ngụy Minh đến Yến Sơn không phải để tìm ta.
Hắn đến thị sát biên cảnh quân đội, tình cờ ta cũng ở gần đó.
Sau khi phong tỏa con đường phía nam, hắn quay người vội vã rời đi mà không nói thêm lời nào với ta. Ta không còn cách nào khác là phải ở tạm trong ngôi làng dưới chân núi Yến Sơn và chờ cơ hội trốn thoát.
Ngôi làng này không lớn, chỉ có khoảng ba mươi hộ gia đình, người dân trong làng rất nồng hậu và mến khách.
Sau khi biết ta sống một mình, họ thường giúp đỡ ta.
Trong làng còn có một thanh niên tên là A Thành, người luôn quan tâm đặc biệt đến tôi. Những ngày chợ phiên, hắn giúp tôi gánh nước, trồng cây, sửa ngói.
"Tỷ tỷ, ngươi nhìn giống như xuất thân từ một gia đình giàu có tiểu thư, nhất định không ăn được lương khô trong thôn chúng ta."
"Ta nghe người ta nói cô nương trong thành rất thích ăn bánh ngọt, ngươi mau nếm thử xem có thích không?"
Ta cảm ơn hắn, trả lại tiền cho hắn và dặn hắn lần sau đừng mua nữa.
Nhưng A Thành lắc đầu không chịu nhận. Lần sau đi chợ hắn còn tặng ta đồ trang điểm, phấn phủ, tóc, mì và những thứ khác.