Ai sẽ cần em - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-19 18:19:21
Lượt xem: 779
Đàm Hạ dường như đang sử dụng giọng điệu của một bà chủ. Cuối cùng, chị thản nhiên đề cập đến nó: “Nhân tiện, nghe nói trước đó em bị bắt cóc đưa lên núi? Chẳng trách ngày đó A Tri vội vàng trở về.”
12
Bùi Ngôn Tri đã trở lại. Như không có chuyện gì xảy ra, hắn không bằng lòng và nũng nịu hỏi tôi ở đâu.
Giọng điệu của hắn cứng ngắc: “Em yêu, anh cảm thấy khó chịu quá.”
Tôi biết là hắn say rượu, không cần thiết phải tranh cãi với một người say rượu. Vì vậy tôi trực tiếp cúp điện thoại và chặn mọi thông tin liên lạc của Bùi Ngôn Tri. Kết quả là hắn đã đến thẳng công ty.
Mọi người trong công ty nhìn Bùi Ngôn Tri hoảng sợ chạy vào văn phòng của tôi và thận trọng hỏi tôi: “Em yêu, em đang giận à?”
Tôi yêu cầu trợ lý Lý đóng cửa khi hắn đi ra ngoài và giải tán nhóm những người đang hóng chuyện. Sau đó tôi nói với Bùi Ngôn Tri: “Tôi không giận.”
Tôi không thể nổi giận với một người mà tôi không có liên quan gì.
Cơ thể của Bùi Ngôn Tri cứng đờ nhưng hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp được gói rất đẹp và nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời: “Nhìn này em yêu, đây là quà sinh nhật của em! Có hơi muộn một chút vì nó được làm theo yêu cầu riêng.”
Bùi Ngôn Tri vô thức l.i.ế.m môi, bất an mà trấn an tôi: “Nhưng anh chắc chắn không cố ý quên ngày sinh nhật của em, anh thề đấy!”
Tôi cụp mắt nhìn chiếc hộp trong tay hắn, chợt nhớ ra điều gì đó. Một cơ hội để tôi đồng ý ở bên Bùi Ngôn Tri.
13
Ngay từ khi còn nhỏ, nếu có điều gì tôi có thể làm tốt hơn Đàm Hạ thì đó có lẽ là thành tích học tập của tôi.
Vì vậy, bởi vì Đàm Hạ thản nhiên nói: “Con thực sự muốn đi học với Thu Thu”, mẹ tôi nhất quyết cho tôi nhảy lớp và học cùng lớp với Đàm Hạ. Lý do là để quan tâm nhiều hơn đến Đàm Hạ, một học sinh nghệ thuật.
Lúc đầu, người khác sẽ đặc biệt chú ý đến tôi vì tôi là em gái của Đàm Hạ. Nhưng chẳng bao lâu sau, họ mất hứng thú. Bởi vì tôi nhàm chán, một kẻ mọt sách chỉ nghiên cứu sách vở.
Tôi và Đàm Hạ hoàn toàn ở hai thái cực. Điều quan trọng nhất là họ nhìn thấy là Đàm Hạ không ưa tôi.
Thế là những người này bắt đầu bắt nạt tôi, Bùi Ngôn Tri đã từng là một trong những người đó.
Nhưng bỗng một ngày, hắn bắt đầu đứng trước mặt tôi và nói một cách ngạo mạn với nhóm người đã bắt nạt tôi: “Từ giờ trở đi Đàm Thu sẽ là người được tôi bảo vệ!”
Hắn mang bữa sáng cho tôi, rủ tôi tập thể dục và nói rằng hắn muốn vào cùng trường đại học với tôi. Và hắn đã thẳng thắn thừa nhận trước mặt bạn bè: “Ừ, tôi thích Đàm Thu!”
Không ai tin điều này, bao gồm cả tôi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Cho đến ngày sinh nhật của tôi, Bùi Ngôn Tri đã bắt tôi phải học trên lớp cả đêm. Giữa sân chơi tối tăm, hắn lấy chiếc bánh sinh nhật đã chuẩn bị sẵn ra và thắp nến.
“Chúc mừng sinh nhật!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ai-se-can-em/5.html.]
Ánh nến yếu ớt chiếu sáng lớp mồ hôi mỏng trên chóp mũi Bùi Ngôi Tri, đôi mắt hắn sáng ngời và hắn thề với tôi: “Kể từ bây giờ anh sẽ cùng em trải qua mọi sinh nhật!”
Đó là sinh nhật đầu tiên của tôi được tổ chức, chỉ vì câu nói này, chỉ vì câu nói này mà ngày thi tuyển sinh đại học kết thúc tôi và Bùi Ngôn Tri đã ở bên nhau.
Rồi tôi đã cùng hắn vượt qua 5 năm vô cùng khó khăn đó.
Nhưng Bùi Ngôn Tri vẫn thất hứa.
Cũng không thể nói là thất hừa. Vì ngay từ đầu, lời hứa này đã được tạo nên từ những lời nói dối.
14
“Em yêu, sao em không mở nó ra và xem thử?” Giọng nói thăm dò của Bùi Ngôn Tri đưa tôi trở lại suy nghĩ của mình.
Tôi không nhìn hắn: “Không cần mở.”
“Sao lại không cần mở?” Bùi Ngôn Tri có chút hoảng sợ.
Hắn mở hộp ra và thấy một chiếc nhẫn tinh xảo nằm bên trong.
Tôi và Bùi Ngôn Tri đã dự định kết hôn trong nửa tháng tới.
Hắn nịnh nọt nhìn tôi: “Không phải trước đây em nói chiếc nhẫn kia không phù hợp sao? Anh đã làm một chiếc mới theo yêu cầu, em có thể thử xem.”
Bùi Ngôn Tri nói như muốn đeo nó cho tôi. Tôi giật tay ra mạnh đến nỗi làm rơi chiếc nhẫn kim cương khỏi tay Bùi Ngôn Tri.
“Đừng chạm vào tôi!” Tôi nhận ra rằng tôi ghét sự đụng chạm của Bùi Ngôn Tri hơn tôi nghĩ, ghê tởm đến mức muốn nôn ọe.
Chiếc nhẫn lăn xuống đất.
Bùi Ngôn Tri ngơ ngác cúi đầu, một lúc lâu sau mới gượng cười: “Tại sao anh lại bất cẩn như vậy chứ? Anh thậm chí không thể giữ được bất cứ thứ gì.”
Hắn quỳ xuống cẩn thận nhặt chiếc nhẫn lên, ngẩng đầu nhìn lên với đôi mắt đỏ hoe.
“Bà xã...”
“Đừng gọi tôi như vậy!” Tôi ngắt lời Bùi Ngôn Tri và nói với hắn: “Bùi Ngôn Tri, anh bẩn quá khiến tôi phát ốm. Vậy nên làm ơn đừng chạm vào tôi nữa.”
Sau mỗi lời tôi nói, Bùi Ngôn Tri nhìn tôi, sắc mặt dần dần nhạt đi.
“Em vẫn còn giận phải không?” Hắn chợt mỉm cười: “Bởi vì ngày đó anh bảo vệ Đàm Hạ nên em tức giận phải không?”
Bùi Ngôn Tri nói rằng ban đầu hắn nghĩ mình vẫn thích Đàm Hạ: “Nhưng mấy ngày ở bên cô ấy, anh còn mơ thấy em. Anh bắt đầu chống cự sự đụng chạm của Đàm Hạ, nó khiến anh cảm thấy khó chịu, khó chịu không thể tả. Anh vốn tưởng rằng khi Đàm Hạ trở lại, anh sẽ rất vui mừng. Nhưng anh phát hiện ra rằng khi đối mặt với Đàm Hạ, anh chỉ có thể không muốn chấp nhận.”