Ái Phi Hôm Nay Đã Nấu Cơm Chưa? - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-18 12:29:59
Lượt xem: 221
Ta cứ nghĩ bọn họ sẽ không bao giờ chạm mặt nhau, không ngờ hôm nay còn chưa đến giờ bãi triều tiểu Hoàng đế đã hùng hổ đến.
Thái hậu trùng hợp lại đang dạy ta nữ công gia chánh, bà ta nói làm con dâu hoàng gia điều quan trọng nhất là phải biết chịu khổ. Tiểu Hoàng đế thiên vị ta, ta càng phải biết chịu khổ hơn so với các phi tần khác.
Lúc tiểu Hoàng đế bước qua ngưỡng cửa, ta đang quỳ gối dâng chén trà thứ năm trong ngày, đây chính là cách dạy dỗ quy củ của Thái hậu dành cho ta.
Tiểu Hoàng đế không hành lễ, sắc mặt Thái hậu lập tức sa sầm. Ta chỉ dám ngẩng đầu lên liếc nhìn nhanh như chớp, sau đó cúi đầu xuống, hai tay vẫn bưng chén trà nóng hổi.
Tiểu Hoàng đế nhận lấy chén trà trên tay ta, cổ tay trắng nõn khẽ run lên, chén trà liền rơi xuống tấm thảm hoa văn phức tạp, làm ướt một góc áo bào của hắn.
Hắn thản nhiên nói: "Tay trẫm trơn."
Sau đó hắn quay sang ta: "Ái phi, trẫm có chuyện muốn hỏi nàng, đi ra ngoài với trẫm."
Thái hậu mân mê móng tay dài, lạnh lùng nói: "Hoàng nhi."
Tiểu Hoàng đế đỡ ta dậy, ta liền đi theo hắn ra ngoài.
Thái hậu ở trong phòng cao giọng nói: "Hoàng thượng!"
Hắn siết nhẹ tay ta, nhỏ giọng nói: "Nàng cứ ở đây chờ trẫm."
Ta ngơ ngác gật đầu. Hắn nhìn ta thật sâu, sau đó quay người trở vào trong.
Cửa phòng đóng chặt, ta không biết tiểu Hoàng đế và mẫu hậu quyền thế của hắn đã nói gì với nhau nhưng lại không thể rời đi, bèn ôm đầu gối ngồi trên bậc thang trước cửa, chống cằm thở dài.
Tiểu Nguyệt nói: "Nương nương, Hoàng thượng đến là để giúp người, người không vui sao?"
Ta nói: "Ngươi cũng không nghe thấy bọn họ nói gì, sao biết Hoàng thượng đến là để giúp bổn cung? Ngươi dám nghe lén sao?"
Tiểu Nguyệt vội vàng giải thích: "Nô tỳ, nô tỳ vạn lần không dám! Rõ ràng là nương nương đứng gần hơn..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ai-phi-hom-nay-da-nau-com-chua/chuong-10.html.]
Ta vội vàng chối tội: "Bổn, bổn cung đứng xa, không nghe thấy gì hết!"
Tiểu Hoàng đế đẩy cửa ra: "Đừng cãi nhau nữa, đến thiên điện nói chuyện."
Ta và Tiểu Nguyệt như được đại xá, lập tức chạy như bay đến thiên điện.
Tiểu Hoàng đế và Thái hậu đi ra khỏi tẩm cung của ta. Thái hậu lạnh lùng nhìn ta rất lâu, sau đó hất tay áo bỏ đi. Ta ngơ ngác hứng chịu cơn giận của bà ta, không biết tiểu Hoàng đế đã nói gì với bà ta. Tâm trạng tiểu Hoàng đế rất tốt, giọng điệu nói chuyện với ta cũng dịu dàng hơn ba phần.
Một ngày tốt lành
Hắn nói: "Trẫm đã mang đầu bếp của mình đến, dùng bữa ở đây."
Tiểu thái giám vỗ tay, các món ăn được chế biến tinh xảo lần lượt được dọn lên.
Có món chè hoa quế nấu bằng đường phèn mà lần đầu tiên ta vào cung cảm thấy rất ngon.
Có món cá chép om đầu cá ớt cay mà lần thứ hai ta vào cung thèm nhỏ dãi.
Có bánh đậu xanh mà lần thứ ba ta vào cung đã ăn liền ba miếng...
...
Ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời: "Chẳng trách lần đầu tiên gặp mặt người lại nói như vậy, thì ra chúng ta..."
Tiểu Hoàng đế nói: "Đây là lần thứ tám trẫm bắt được nàng. Lời hay ý đẹp trẫm không nói lần thứ hai, nàng vểnh tai lên nghe cho kỹ đây."
"Lúc trẫm mười ba tuổi theo mẫu hậu đi bái phỏng các vị đại thần trong triều, bề ngoài là bái sư, nhưng thực chất là phụ hoàng biết mình sắp đi, mẫu hậu muốn trẫm nhân cơ hội này để lôi kéo thế lực trong triều, sau này mới có thể ngồi vững trên ngai vàng."
"Khoảng thời gian đó, trẫm rất không vui.
Có lần đến thăm một vị đại thần, trẫm ở lại phủ của ông ta, nửa đêm không ngủ được bèn đi dạo trong phủ, gặp được một tên ngốc nghếch đang trèo tường. Nàng ta bị trẫm bắt gặp toàn bộ quá trình, hơi chột dạ, sợ trẫm sẽ đến chỗ phụ thân nàng ta tố cáo liền coi trẫm như là đứa trẻ được người làm vườn trong phủ mang đến, túm lấy cổ áo trẫm lôi ra khỏi tường."
"Trẫm tức giận vô cùng, trên đời này sao lại có nữ nhi thô lỗ, vô lễ, không biết xấu hổ, đầu tóc rối bù như vậy, thật sự là nỗi bất hạnh của phủ đệ. Chợ đêm bên ngoài tường thành còn náo nhiệt hơn trong sách vở mà trẫm đã đọc rất nhiều, trẫm rất thích. Tên ngốc nghếch này quá sức khỏe, trẫm không lay chuyển được nàng ta, bị nàng ta nửa đẩy nửa lôi đến quầy bán kẹo đường, nhận lấy món hối lộ đầu tiên trong đời. Nàng ta nói..."