Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ai Mà Không Thích Trà Xanh? - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-01-08 12:01:26
Lượt xem: 721

[FULL] Ai Mà Không Thích Trà Xanh?

Tác giả: Canh cá cay

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

Bạn trai tôi nằm bên cạnh, ngáy như máy khoan.

Tôi mở điện thoại của anh ta.

Tin nhắn đầu tiên đã mùi mẫn đến mức bùng nổ.

[Anh ơi, anh đã ngủ chưa?]

1

Tôi cảm thấy da đầu tê rần, tim đập loạn xạ.

[Anh chưa.]

Tôi chỉ nhắn lại hai từ.

Bên kia trả lời gần như ngay lập tức.

[Anh ơi, em muốn làm chuyện đó.]

Ngay sau đó, cơn giận bùng lên trong tôi, tôi xông vào bếp.

Nhìn những con d.a.o sáng loáng, trong khoảnh khắc tôi thậm chí còn nảy ra những suy nghĩ cực đoan.

Xẻo anh ta luôn đi.

Tôi vừa cầm cán d.a.o thì đầu ngón tay bị một con d.a.o gọt hoa quả khác đ.â.m vào, m.á.u chảy ra khiến tôi bình tĩnh lại.

Làm vậy có đáng không?

Tên đàn ông này, bảy năm rồi vẫn không trưởng thành.

Vừa nãy tôi còn định hỏi xem anh ta đã làm chuyện đó chưa, nhưng giờ tôi chẳng còn quan tâm nữa.

Dù đã làm hay chưa, đều bẩn cả rồi.

Tôi tiếp tục trả lời tin nhắn.

Vì không chắc ngày thường Đoạn Dịch trò chuyện với trà xanh nhỏ này như thế nào nên tôi không dám gõ nhiều chữ, chỉ gửi một dấu câu.

[?]

Kết quả là bên kia đột nhiên im lặng.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi ngồi trong nhà vệ sinh rất lâu, đến khi chân gần như tê cứng thì bên kia mới trả lời một câu khiến tôi nổi da gà, lạnh sống lưng.

[Ôi, bị chị phát hiện rồi.]

Tay tôi run lên, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống bồn cầu.

Đợi đến khi tôi bình tĩnh lại, một loạt lời chửi rủa đã được gửi đi.

[Mẹ cô không dạy cô cách làm người à?!]

[Quyến rũ bạn trai người khác vui lắm à?]

Gửi xong, tôi lập tức hối hận, quá mất bình tĩnh, làm như vậy trông tôi giống như một đứa trẻ con bị tức giận đến mất trí.

Bên kia lại bình tĩnh như không có chuyện gì, thậm chí còn chủ động tấn công.

[Chị, chúng ta gặp nhau đi.]

Tôi tức đến mức gõ chữ cũng không trôi chảy.

Sao con nhỏ này dám thế? Đây rõ ràng là lời thoại của tôi mà!

Tôi: [Được, tôi kết bạn WeChat với cô, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.]

Bên kia trả lời bằng nhãn dán mèo con dễ thương, như đang khiêu khích.

Trà xanh nhỏ này... Tức đến mức tay tôi run lên!

Sau khi tôi chuyển danh thiếp sang điện thoại của mình, tôi lập tức xóa hết lịch sử trò chuyện trên điện thoại của Đoạn Dịch và đặt lại vào vị trí cũ.

Nhìn khuôn mặt vẫn đẹp trai của Đoạn Dịch, tay tôi run rẩy.

Sao tôi lại để cuộc sống tình cảm của mình trở nên như thế này?

WeChat hiện thông báo mới, tôi mở ra xem.

[fish đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn]

Cá?

Tôi ngồi một mình trên ghế sofa phòng khách, bắt đầu soi mói thiếu nữ trong mấy bức ảnh đã đăng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ai-ma-khong-thich-tra-xanh/chuong-1.html.]

Là cao thủ.

Ảnh không nhiều, toàn là mấy tấm chụp trong điều kiện ánh sáng tốt nhưng chỉ thấy bóng lưng hoặc lộ nửa khuôn mặt.

Tóc không dài, thậm chí còn hơi ngắn, hơi xoăn, mang phong cách Nhật Bản.

Cuối cùng cũng tìm được một tấm lộ gần hết khuôn mặt nhưng lại nhắm mắt, hàng mi dài rủ xuống, ngửa mặt, đôi môi màu hoa hải đường đang cắn một bông hồng khô.

Dưới chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, xương quai xanh tinh tế ẩn hiện.

Đẹp như người mẫu tạp chí.

Ngay cả tôi cũng thấy hơi ngứa ngáy.

Dù sao thì ai mà không thích gái đẹp chứ?

Huống hồ đây lại là một em gái mềm mại, trong sáng, không có chút tính công kích nào.

[Chị à, chào chị.]

Lại là một nhãn dán mèo con mềm mại và ngại ngùng.

Không chịu thua, tôi mở bộ sưu tập nhãn dán của mình, đăm chiêu suy nghĩ, toàn là meme gấu trúc thô tục, tục tĩu.

Hóa ra Đoạn Dịch thích kiểu này sao?

[Bớt nói nhảm, hai người ở bên nhau từ khi nào?]

Chỉ muốn biết mình đã làm kẻ ngốc bao lâu rồi.

[Nói ra thì dài lắm.]

[Vậy hẹn gặp mặt đi?]

2

Tôi hẹn gặp ở dưới tòa nhà công ty, sau khi nghe xong, Lê Ly suýt chút nữa rút đại đao mười tám mét xông thẳng đến trước mặt Đoạn Dịch, tôi phải ngăn cô ấy lại.

“Cậu nhịn nổi chuyện này à?”

Tôi: “Không, tớ chỉ muốn tìm hiểu tình hình từ phía trà xanh nhỏ đó.”

Lê Ly: “Tóm lại, tớ sẽ ngồi bên ngoài, nếu muốn đánh nhau thì gọi, tớ vào ngay.”

Tôi cười với cô ấy, tay chân hơi mềm nhũn.

Đợi một lúc, tôi vừa ngáp một cái thì thấy một cô gái tóc dài mặc váy trắng xuất hiện ở cửa, chân mảnh khảnh, như thể chỉ cần chạm vào là gãy.

Tôi ngồi thẳng người, mặt không biểu cảm đón tiếp sự xuất hiện của trà xanh nhỏ.

Chiếc váy trắng bồng bềnh tiến gần phía tôi.

Tôi giấu hai tay dưới gầm bàn, không nhịn được nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.

Nhưng cô ta lại lướt qua tôi, ngọt ngào nói với người phía sau.

“Anh yêu, em đến muộn rồi, xin lỗi anh nhé.”

Tay tôi lập tức buông lỏng ra, hóa ra là tôi hiểu lầm.

Vì trà xanh nhỏ kia, tôi vô tình tự động tưởng tượng cô ta thành cô gái yếu đuối “mặc váy trắng”.

Nhưng khi tôi quay mặt lại, đối diện đã có một người khác đứng đó.

Đáng ghét, hóa ra không phải ảo ảnh.

Thậm chí ảnh chụp cũng không thể chụp được một nửa vẻ đẹp của cô ta!

Hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ, trà xanh nhỏ mặc một chiếc áo phông trắng rộng, quần jean, đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, đã đủ thu hút ánh nhìn.

Càng tức hơn là cô ta dường như còn chẳng trang điểm!

Điểm đẹp nhất trên người trà xanh nhỏ không phải là khuôn mặt đó.

Mà là đôi mắt cún con tự nhiên, hơi ngây thơ, kể cả có phẫu thuật mở góc mắt cũng không làm được.

Chỉ là dáng cô ta hơi cao quá, tuy gầy nhưng có thể thấy có tập thể dục.

Tôi: “Cô là người mẫu à?”

Trà xanh nhỏ gật đầu, kéo ghế ngồi xuống, tôi chọn quán nhỏ, cặp chân dài của cô ta có vẻ duỗi không được thoải mái.

Chậc, lại còn là người mẫu, Đoạn Dịch may mắn quá vậy?

Tôi nhìn khuôn mặt tươi như hoa trước mắt, mở lời.

“Cô nghĩ gì mà lại chọn Đoạn Dịch? Cô là cô gái khá xinh đẹp, chỉ là tiêu chuẩn thẩm mỹ vẫn cần phải nâng cao thôi.”

Đây là lời mở đầu mà tôi đã chuẩn bị từ trước.

Trà xanh nhỏ ngẩn ra, ngây thơ đến mức tôi không biết có phải mình tìm nhầm người không, tiểu tam không phải đều nên kiêu căng, ăn nói sắc sảo sao!

Trà xanh nhỏ cười không ngừng, một lúc sau…

Loading...