Ai Đụng Vào Cây Xương Rồng Của Tôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-24 01:38:45
Lượt xem: 762
Tôi co giò chạy bán sống bán c.h.ế.t ra vườn rau, hôm đó tôi chạy như điên thậm chí còn lên cả hot search của trường.
Có người đồn tôi là đang chạy về phía tình yêu.
Không, tôi là đang lấy mạng đổi mạng.
Lấy mạng chó của tôi đổi lấy mạng cây cà chua của tôi.
Lúc tôi chạy đến nơi thì Yến Tử An đang ngồi xổm trước cây cà chua của tôi, hình như còn định giơ tay làm gì đó nữa.
Tôi phanh gấp, giơ tay ngăn lại: "Đừng có động vào nó!"
Yến Tử An thong thả nhìn qua: "Sao không chạy nữa?"
Tôi chắp tay xin lỗi: "Tôi sai rồi."
Anh ta cười khẩy một tiếng: "Xin lỗi mà có tác dụng thì cần gì đến cảnh sát? Tôi là người ăn miếng trả miếng, cậu g.i.ế.c Diệu Diệu của tôi, tôi sẽ g.i.ế.c con của cậu."
Mấy sinh viên đi ngang qua nghe thấy liền nhìn chúng tôi với ánh mắt khó tả.
Tôi: "..."
Đồ thần kinh!
Ai lại đi đặt tên cho cây xương rồng là Diệu Diệu chứ!
Thấy anh ta lại cầm kéo lên, tôi hoảng hốt: "Khoan đã! Tôi chữa được!"
Anh ta khựng lại, tôi tiếp tục nói: "Cây xương rồng của cậu vốn dĩ gai cũng tự rụng, nhìn là biết bị bệnh rồi, tôi học đúng chuyên ngành, tôi chữa cho cậu."
Yến Tử An có vẻ bán tín bán nghi nhưng vẫn bỏ kéo xuống, trái tim treo lơ lửng của tôi cũng từ từ hạ xuống.
Đang định nói chuyện tử tế với anh ta thì Yến Tử An đứng dậy không vững loạng choạng một cái, đúng lúc giẫm phải cây cà chua của tôi.
Yến Tử An: "..."
Tôi: "Cậu biết không? Tôi cũng giống cậu."
Yến Tử An: "Giống gì?"
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Tôi mỉm cười: "Ăn miếng trả miếng."
4.
Trong phòng y tế của trường, bác sĩ nhìn bàn chân thâm tím của Yến Tử An, trầm ngâm nói: "Em vừa nói, cái chân này của cậu ấy là bẩm sinh mà có à?"
Tôi tiếp tục nở nụ cười vô hại: "Vâng ạ."
Sắc mặt Yến Tử An còn xanh hơn cả bàn chân của anh ta.
Ra khỏi phòng y tế, Yến Tử An hách dịch nói: "Tôi giẫm phải bài tập của cậu, cậu giẫm phải chân tôi, coi như hoà, còn Diệu Diệu với Hương Hương của tôi, cậu phải chịu trách nhiệm..."
Anh ta chưa nói hết câu, tôi đã ngắt lời: "Cậu nói tôi chịu trách nhiệm cái gì?"
"Tôi nói Diệu Diệu của tôi..."
"Diệu Diệu của ai?"
"Tôi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ai-dung-vao-cay-xuong-rong-cua-toi/chuong-2.html.]
"Cái gì của cậu?"
"..."
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Yến Tử An, hai người nhìn nhau không nói gì.
Tuy tối hôm đó tôi đang tức giận nên mắng chửi người ta, nhưng tôi cũng nhìn rõ hai chậu cây của anh ta đã sống dở c.h.ế.t dở từ lâu rồi, xương rồng rõ ràng đang rụng gai, có thể thấy phần rễ bị thối một chút, còn sen đá thì khỏi nói, héo úa sắp chết.
Nếu Yến Tử An không phải cố tình để mặc chúng tự sinh tự diệt thì anh ta chính là sát thủ thực vật.
Hơn nữa...
Người bình thường nào lại đặt tên cho cây xương rồng là Diệu Diệu, sen đá là Hương Hương chứ!
Tên này giẫm nát bài tập cuối kỳ của tôi, tín chỉ của tôi đang bị đe doạ nghiêm trọng, vậy mà giờ còn định ăn vạ tôi nữa.
Không có cửa đâu!
Dù anh ta là đại ca trường học hay là con rùa, tôi đang đứng trên bờ vực học lại thì tôi chính là bố anh ta!
Lúc này, trái tim tôi lạnh như băng, cùng c.h.ế.t hết đi!
Chắc thần thái của tôi lúc đó trông quá nguy hiểm, Yến Tử An cũng không nói gì nữa.
Buổi tối, tôi nằm trên giường cứ nghĩ mãi đến cây cà chua của mình.
Chiều nay tôi đã trồng lại cây cà chua bị giẫm nát rồi, không biết bây giờ tình hình thế nào.
Càng nghĩ càng lo, dù sao cũng không ngủ được, tôi bèn mặc quần áo đi ra vườn rau.
Ai ngờ được!
Tôi còn chưa đến nơi, đã thấy từ xa có một bóng người đang ngồi xổm trước cây cà chua, hình như còn đang định giơ tay làm gì đó.
Đồng tử của tôi như địa chấn, quát lên một tiếng: "Chết đi cho tôi!"
Rồi tung một cú đá bay thẳng vào người đó.
5.
Lại là phòng y tế quen thuộc.
Bác sĩ nhìn cái chân gãy của Yến Tử An, lại im lặng rồi nói: "Cái chân này của cậu ấy, cũng là bẩm sinh bị gãy à?"
Tôi gật đầu được một nửa thì bắt gặp ánh mắt của Yến Tử An, lại lắc đầu, nói với vẻ chột dạ: "Là do em làm ạ."
Bác sĩ nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi trêu chọc: "Ồ, công phu quyền cước của em rất lợi hại đó.”
"Là do em đá cậu ta nhưng đứng không vững nên đã ngồi xuống đùi cậu ta.”
Bác sĩ: “...”
Cuối cùng, bác sĩ với vẻ mặt phức tạp vỗ vai an ủi Yến Tử An rồi giúp anh ta xử lí vết thương nghiêm trọng ở chân.
Tôi tốt bụng hỏi: "Bác sĩ, cái chân này của cậu ta có cần phải chú ý điều gì không?”
Bác sĩ nghiêm túc nhìn tôi, nói: "Chú ý em là được.”
Tôi: “...”
Sao ngài lại lịch sự đến vậy?