Ai cũng có bạch nguyệt quang - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:47:24
Lượt xem: 994
Sau khi báo giấy được phát hành, các số tiêu thụ tài chính lớn cũng không ngừng đề cử, nhất thời xông lên hot search weibo. Số người đặt mua báo của tòa soạn chúng tôi tăng vọt, kỳ báo này in thêm năm mươi vạn bản, tôi được Tổng biên tập khen ngợi, thăng chức và tăng lương.
Trần Cận Châu nói muốn dẫn tôi đi chúc mừng, bởi vì bài phỏng vấn này của tôi khiến cho danh tiếng của anh tăng lên rất nhiều.
Trong quán bar, ánh đèn rực rỡ và âm nhạc mãnh liệt nguy hiểm lại mê người, Trần Cận Châu nắm tay tôi đi về phía bạn bè của anh.
Thấy tôi, tất cả đứng lên chào hỏi.
“Thảo nào tôi giới thiệu bạn gái cho anh Châu, anh ấy cũng không cần, thì ra là bị phóng viên Tần trộm mất trái tim rồi.”
“Chị dâu, mời ngồi. Bài phỏng vấn chị viết cho anh Châu rất hoành tráng, uy lực và có nội tâm sâu sắc. Tôi có thể hẹn phỏng vấn cá nhân được không?”
“Còn tôi, tôi làm trí tuệ nhân tạo, sáu mươi phần trăm chương trình AI trong nước đều dùng của công ty tôi.”
……
Tôi còn chưa ngồi xuống, từng người một đã tự giới thiệu với tôi. Tuy rằng nghề nghiệp này của tôi và bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, nhưng trong chốc lát đại não tiếp thu quá nhiều tin tức, làm cho tôi quả thực có hơi phản ứng không kịp.
Không phải nói đây là gặp người quen sao, sao lại có cảm giác đang đi theo quy trình công việc?
Trần Cận Châu nhẹ nhàng gõ bàn hai cái, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Hỏng rồi, quên hôm nay không nói chuyện công việc, tôi tự phạt ba ly.”
“Tôi cũng tự phạt ba ly, chị dâu, thật ngại quá.”
Tôi vội vàng xua tay, tỏ vẻ tôi cũng không để ý, đừng làm thật. Cứ uống như vậy sẽ nôn. Bạn bè của Trần Cận Châu đều nở nụ cười, sợ dọa tôi sợ hãi, nhẹ nhàng uống một ly tỏ vẻ áy náy. Bọn họ đều rất khéo ăn nói, hơn nữa vô cùng tôn trọng tôi, cho dù Trần Cận Châu đi vệ sinh không có mặt bọn họ cũng không trêu ghẹo tôi.
Họ kể cho tôi nghe rất nhiều về những khó khăn khi khởi nghiệp, những cay đắng trên đường đời và việc Trần Cận Châu lần đầu tiên nghe tin về tôi, đã uống rượu với họ cả đêm.
“Tôi nói với cậu ấy, hiện tại cũng coi như công thành danh toại, về nước theo đuổi cô.”
“Cậu ấy nói với tôi, khuôn mặt tên họ Phó kia giống cậu ấy, gia cảnh cũng giàu có, quả thực là phiên bản cao cấp của cậu ấy, sợ cô không đồng ý sự theo đuổi của cậu ấy, càng sợ cô đồng ý sự theo đuổi của cậu ấy sẽ phải chịu khổ.”
“Cái tên Cận Châu này, rất si tình. Tần Vụ, cô cũng đừng để cho cậu ấy biết chúng tôi đã nói với cô những chuyện này, lúc tới đây cậu ấy đã cảnh báo chúng tôi.”
“Chúng tôi nói với cô là vì để cho cô biết, cậu ấy vì muốn tới bên cạnh cô đã cố gắng biết bao nhiêu, mà không phải để cho cô cảm thấy cậu ấy yêu cô nhiều nên cô tùy ý làm bậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ai-cung-co-bach-nguyet-quang/7.html.]
Tôi vội xua tay: “Sẽ không đâu, cảm ơn mọi người đã nói với tôi những điều này.
Tôi sẽ không tùy ý làm bậy, bởi vì tôi biết giẫm đạp lên trái tim chân thành của một người là tội nặng hơn cả tội hình sự.”
Lúc Trần Cận Châu trở về tôi đã điều chỉnh tốt trạng thái, mọi người nhao nhao giật dây để cho hai chúng tôi uống rượu giao bôi khoáy động không khí.
Gặp được những người bạn thật lòng chúc phúc nên làm cái gì bây giờ? Đương nhiên là chiều họ. Hai cổ tay đan vào nhau, uống cạn. Tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Sau ba tuần rượu, tôi đứng dậy đi vệ sinh. Luôn cảm giác phía sau có người đi theo, sau khi nhanh chóng giải quyết tôi chuẩn bị rửa tay rời đi, Giang Dao không biết từ đâu chui ra.
“Thảo nào bóng lưng quen thuộc như vậy, thật sự là chị.” Giang Dao mở miệng.
“Có việc gì?” Tôi hỏi.
Giang Dao đánh giá tôi từ trên xuống dưới, có chút ghét bỏ.
“Tôi biết chị không buông bỏ được Phó Thẩm Diên, biết anh ấy đêm nay ở đây, cố ý đến trước mặt anh ấy. Nhưng mà chị ăn mặc như vậy, hình như lại bám vào người mới.”
Tôi trưng mặt lạnh với cô ta: “Vừa rồi cô ở bên trong ăn phân sao? Miệng lại thối như vậy.” Tôi đẩy cô ta đi ra ngoài.
Khúc nhạc đệm nhỏ này tôi cũng không để ở trong lòng, sau khi trở về tiếp tục chơi cùng mọi người.
Đại khái là chơi đến say sưa, bọn họ nhất định muốn tôi và Trần Cận Châu uống rượu giao bôi một lần nữa.
“Vụ Vụ, em đang làm gì vậy?”
Giọng nói đã lâu không nghe vang lên ở bàn rượu bên cạnh, tôi đặt ly xuống giương mắt nhìn lại, Phó Thẩm Diên đang trầm mặt nhìn tôi.
Trần Cận Châu ôm vai tôi khiêu khích hất cằm lên.
“Uống rượu giao bôi đấy, nhìn không ra sao?” Tôi nói.
7
Vừa tiễn một người đi thì lại có một người đến, không bao giờ hết. Sự chân thành luôn luôn chiến thắng.
Gân xanh trên trán Phó Thẩm Diên nổi lên: “Vụ Vụ, đến bên cạnh anh. Anh gọi điện thoại cho em em không nhận, gửi tin nhắn cho em em không trả lời, anh tìm em lâu rồi, anh tưởng em đã xảy ra chuyện.”
Hắn nhìn vào mắt tôi và cố tỏ ra chân thành. Tôi chỉ vào vết dâu tây trên cổ hắn: “Thật sao? Tôi nhìn thấy không giống như vậy.”