[ABO] Bé Omega ngọt ngào ngốc nghếch biết đọc tâm - Chương 15.3

Cập nhật lúc: 2025-02-19 03:43:52
Lượt xem: 14

Chưa đầy nửa phút, Khúc Ngọc đã quay lại, y ném chiếc máy truyền tin vào tay Văn Điềm.

Văn Điềm cảm ơn rồi cúi đầu mở giao diện ấn số, số điện thoại của Giang Cảnh cậu nhớ khá rõ, chỉ cần nhập số là gọi được.

Chờ đến lần thứ tư, thứ năm, điện thoại cuối cùng mới được kết nối.

Văn Điềm khẽ hít một hơi, giọng mũi vì lạnh mà hơi nghẹt, yếu ớt gọi: "Thượng tướng."

"Văn Điềm?"

Giang Cảnh dừng lại, nhìn màn hình điện thoại với biểu cảm nghi hoặc. Anh nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"

Văn Điềm mắt đỏ lên giọng mũi khàn khàn vì bị gió lạnh thổi qua, cậu thở dài rồi nói: "Thượng tướng, tôi không thể về ký túc xá."

Giang Cảnh im lặng một lúc, không hỏi lý do mà chỉ đơn giản nói: " được, tôi đến đón em."

Văn Điềm gật đầu, nhỏ giọng đáp lại: "Vâng."

Khúc Ngọc nghe thấy vậy, không hiểu sao lại có cảm giác lạ. Y biết cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc, nên cố tình mở miệng: "Nói xong chưa? Trả lại cho tôi."

Giang Cảnh bên kia lập tức thay đổi giọng điệu, trở nên lạnh lùng: "Có ai bên cạnh cậu không?"

Văn Điềm tuy rằng vụng về, nhưng trực giác rất nhạy bén, cậu cảm nhận được rằng nếu nói sự thật Giang Cảnh sẽ tức giận. Vì thế vội vã nói dối: "Tôi, tôi không quen người đó, hình như là người khác ký túc xá đang nói chuyện."

Khúc Ngọc: "?"

Văn Điềm lại nói thêm vài câu với Giang Cảnh, rồi cúp máy, trả lại chiếc máy truyền tin cho Khúc Ngọc.

Khúc Ngọc nhận lấy, lạnh lùng cười lặp lại lời vừa rồi của Văn Điềm: "Không quen biết?"

Văn Điềm im lặng: "... Thực xin lỗi."

Khúc Ngọc lại cười lạnh một tiếng, định nói gì đó để mắng cậu, nhưng ngay lúc đó một người bạn cùng phòng từ trong phòng lớn tiếng hỏi: "Khúc Ngọc, bên ngoài sao ồn ào vậy?"

Khúc Ngọc sắc mặt thay đổi, t gần như là phản xạ có điều kiện, liền áp mạnh tay lên gáy của Văn Điềm, giữ chặt miệng cậu.

Khi đảm bảo rằng Văn Điềm không phát ra tiếng động, y mới quay lại trả lời bạn cùng phòng: "Không có gì, chỉ là quần áo rơi thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/abo-be-omega-ngot-ngao-ngoc-nghech-biet-doc-tam/chuong-15-3.html.]

Bạn cùng phòng không quan tâm, chỉ đáp lại một tiếng rồi định nằm xuống giường. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy một tiếng rên nhỏ.

Khúc Ngọc lập tức nhìn về phía Văn Điềm.

Văn Điềm không thoải mái chút nào, xương hông của cậu bị đè lên cạnh cửa sổ, bụng mềm nhũn vì bị ép, đau đến mức cậu  không thể chịu đựng nổi, phát ra một tiếng rên khẽ.

Khúc Ngọc vội vã nhìn về phía bạn cùng phòng, thấy hắn vẫn chưa quay lại, sắc mặt y thay đổi giữ chặt miệng Văn Điềm hơn, cắn răng nói nhỏ: "Im lặng, cậu muốn c.h.ế.t à?"

Một tay Khúc Ngọc giữ chặt hơn nửa khuôn mặt Văn Điềm. Khiến cậu không thể thở được, khuôn mặt trắng bệch ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhích môi cọ vào lòng bàn tay của Khúc Ngọc.

Khúc Ngọc cảm thấy mắt mình chợt giật, y rút tay ra, nhìn thấy bàn tay mình dính đầy một chất lỏng nhão, hắn ngẩn ra, lầm bầm một câu thô tục trong miệng. không biết sao tai lại bỗng nóng lên.

Văn Điềm cảm thấy khó thở, xoa xoa cằm tê dại. Sau một lúc, cậu nhận ra một mùi hương mạnh mẽ từ tin tức tố lan tỏa ra, khiến cho cậu suýt ngã quỵ.

Văn Điềm lùi lại vài bước nhìn Khúc Ngọc, không thể tin được: "Cậu… cậu là Alpha?"

Khúc Ngọc ngẩn ra, chậm một nhịp mới nhận ra mình vừa phát ra tin tức tố. Sắc mặt y trầm xuống, quay người bước vào ký túc xá.

Tiếng nói của bạn cùng phòng lại vang lên từ trong phòng: "Mẹ kiếp, trên người mày sao lại có mùi tin tức tố Alpha vậy? Mày đang làm gì thế..."

Văn Điềm lại lùi về phía ban công, mặt vẫn còn ngập ngừng với những nghi vấn chưa được giải đáp.

Cậu không thể ngờ Khúc Ngọc lại là một Alpha.

Mặc dù vậy, cậu cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, vì dù sao Khúc Ngọc cũng có vẻ rất giống một Alpha, cả về sức mạnh lẫn tính cách.

Vừa lúc đó, cửa ban công đột ngột mở ra, Giang Cảnh đứng ở đó, khí thế lạnh lùng, nhìn thấy Văn Điềm sắc mặt anh mới hơi dịu lại.

"Vào đây, chúng ta về thôi." Giang Cảnh nói nhẹ nhàng như sợ làm cậu hoảng sợ.

Văn Điềm mờ mịt cúi đầu, sau đó hít hít mũi cuối cùng không thể kìm được, nước mắt tức thì ướt đẫm cả khuôn mặt, giọng mũi nghẹn ngào: “Sao anh lại tới muộn vậy. Tôi đã đợi lâu lắm rồi.”

Giang Cảnh dừng lại một chút, “Ừm, lỗi tại tôi cả.”

 

Loading...