Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

A MAN - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:43:53
Lượt xem: 29

Nàng ta là một kẻ điên.

Quý phi khuyên nàng ta: "Vẫn nên tìm một nơi hoang vắng chôn cất Từ A Man đi, nếu bị Ngụy Kỳ biết được sẽ phiền phức đấy."

Tấn Dương công chúa cười nói: "Biết thì sao? Chẳng lẽ hắn sẽ g.i.ế.c ta?"

Quý phi nói: "Công chúa, hắn ta đã không còn là Ngụy Kỳ trước kia nữa rồi, hơn nữa ngươi đừng quên lý do Ngụy gia bị phụ hoàng ngươi lưu đày là vì năm đó hắn vì bảo vệ ngươi mà lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t thế tử Tây Triệu, mà khi đó ngươi lại không đứng ra nói đỡ cho hắn."

Tấn Dương công chúa vẫn không để tâm: "Ngụy gia khi đó đang như mặt trời ban trưa, phụ hoàng muốn trừ khử Ngụy gia ta tự nhiên không thể nhúng tay vào, hơn nữa mấy hôm trước ta cũng hỏi A Kỳ rồi, chàng ấy nói chuyện cũ đã qua rồi, không so đo nữa."

Quý phi lắc đầu: "Hắn có lẽ thật sự đã buông bỏ chuyện năm đó ngươi không nói đỡ cho hắn, nhưng bây giờ ngươi g.i.ế.c chính là vợ con của hắn..."

"Nhưng người hắn thích là ta." Tấn Dương công chúa cắt ngang lời quý phi, "Hắn cưới Từ A Man cũng là vì Từ A Man giống ta."

Quý phi thở dài: "Ngươi hà tất phải tự lừa dối mình, tin tức thám tử truyền về khi đó ngươi cũng biết, lúc hắn và Từ A Man thành thân mắt hắn bị thương căn bản không nhìn thấy gì, làm sao có thể coi Từ A Man là ngươi."

Ta sững sờ.

Ta chưa từng biết mắt Ngụy Kỳ từng bị mù, càng không biết Ngụy gia vẫn luôn bị giám sát.

Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại thì mọi chuyện đều có dấu vết.

A phụ vội vàng cưới vợ cho Ngụy Kỳ là sợ mắt hắn không nhìn thấy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên muốn hắn có con nối dõi trước.

Hắn chỉ về phòng vào ban đêm gặp ta, lúc gặp không cho ta thắp đèn, cũng không thích nói chuyện, hơn nữa chuyện chăn gối cũng đa phần là ta chủ động.

Ba tháng sau có lẽ mắt hắn đã hồi phục đôi chút, liền lên đường ra trận.

Chỉ là hắn đi quá vội vàng, chúng ta đều không kịp gặp mặt.

Sau đó, hắn bị trọng thương, ta từ chiến trường tìm thấy hắn, trong trời tuyết lớn, ngựa của chúng ta cũng ngã xuống.

Ta ôm hắn, gọi tên hắn hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng hắn cũng tỉnh lại đôi chút, mắt cử động nhưng không mở ra được: "A Man?"

Ta vui mừng khôn xiết: "Là ta."

"Sao nàng lại ở đây?"

Ta nói: "Họ nói chàng đã chết, nhưng ta không tin, nên ta đến tìm chàng, may mắn là ta đã đến."

Hắn bảo ta đi: "Đừng lo cho ta nữa, nếu không chúng ta đều sẽ c.h.ế.t ở đây."

Ta ôm hắn chặt hơn, nước mắt rơi lã chã trên mặt hắn: "Ta không đi, dù c.h.ế.t ta cũng muốn ở bên chàng."

Ta nói cho hắn biết, ngày hôm đó hắn chặt đứt xiềng xích cho ta uống nước, ta đã thích hắn rồi.

Ta thích hắn, c.h.ế.t cũng không sợ.

Sau này ta hỏi hắn: "Khi đó chàng đều không mở mắt nhìn ta, sao biết là ta?"

Hắn nói là trực giác, sau đó liền nhìn ta thật lâu.

Lúc đó ta cứ nghĩ hắn chỉ nhìn thôi.

Bây giờ nghĩ lại, đó hẳn là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn thấy dung mạo của ta.

Mà dung mạo của ta, giống người trong lòng hắn.

Lúc đó tâm trạng hắn như thế nào?

E là ta mãi mãi cũng không biết được câu trả lời.

Dù ta có chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, chàng vẫn luôn tiện tay kéo xuống, chẳng hiểu chút phong tình nào cả.

Chàng liếc mắt nhìn rồi đóng cửa tủ.

Quả nhiên là chàng không phát hiện ra.

Tấn Dương công chúa tắm rửa xong, yểu điệu bước ra, kiều diễm như đóa hoa mẫu đơn sau cơn mưa.

"A Kỳ, ta đến rồi." Nàng ta từ phía sau ôm lấy eo Ngụy Kỳ.

Ngụy Kỳ không quay người lại, chàng hỏi nàng ta: "Công chúa, thần hỏi nàng lần cuối, nàng thật sự chưa từng gặp thê tử của thần sao?"

Ánh mắt Tấn Dương công chúa lộ rõ vẻ độc ác: "Chưa từng."

Ngụy Kỳ cười khẩy: "Như vậy, thần không cần phải kiêng dè nữa rồi."

Ta không muốn nhìn thấy những chuyện tiếp theo, đau lòng đến mức trôi ra ngoài.

Nhưng không lâu sau, Ngụy Kỳ cũng bước ra.

Không thể nào, thời gian ngắn như vậy sao? Chàng trước đây không phải như vậy.

Ta nhìn vào trong điện, Tấn Dương công chúa đang ngủ say trên giường, người ân ái với nàng ta là một nam tử xa lạ.

Ta vội vàng dời mắt đuổi theo Ngụy Kỳ, vừa mừng vừa lo.

Mừng vì chàng đã rời khỏi Tấn Dương công chúa, lo lắng là ngày mai công chúa tỉnh dậy phát hiện chàng lừa nàng ta, sẽ xử trí chàng thế nào?

Nhưng chàng dường như không để tâm.

Chàng một mình đi trên hành lang dài trong cung, ánh đèn lồng lay động dưới mái hiên hắt lên gương mặt chàng.

Trong ánh lửa lập lòe, ta dường như thấy chàng rơi một giọt lệ.

Nhưng khi gió ngừng lại, ta lại không thấy giọt nước mắt đó nữa.

Ta nghĩ, có lẽ không phải nước mắt, cũng như trước đây, chỉ là tuyết trên hàng mi chàng ngưng tụ thành giọt nước.

Ra khỏi cung, chàng không về Ngụy phủ, mà quay người đi về một con đường khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/a-man/chuong-2.html.]

Đây là con đường chàng đưa t.h.i t.h.ể ta cho quân phản loạn hôm đó, đêm đó hai bên đường chật kín người.

Đêm nay, chỉ có mình chàng.

Chỉ có tuyết rơi là giống đêm đó.

Chàng cứ đi mãi cho đến khi dừng lại ở vị trí giao ta cho quân phản loạn, nơi đây đã biến thành một đống đổ nát.

Ta lướt đến trước mặt chàng: "Chàng đến tìm t.h.i t.h.ể của thiếp sao? Thiếp không ở đây nữa, thiếp ở trong hầm băng của hoàng cung."

Có quân sĩ canh gác cầm đuốc đi tới chào chàng, chàng hỏi quân sĩ: "Lửa cháy lên như thế nào?"

Quân sĩ đáp: "Đêm thứ hai sau khi quân phản loạn đầu hàng, nơi cất giữ hàng hóa đột nhiên bốc cháy, lửa theo gió lan ra thiêu rụi cả khu vực này, còn thiêu c.h.ế.t một số người, nhưng đều là quân phản loạn."

Thân hình chàng chao đảo: "Những t.h.i t.h.ể cháy đen đó giờ ở đâu?"

Quân sĩ chỉ về một hướng: "Bên kia."

Chàng đi tới, cẩn thận xem xét những t.h.i t.h.ể cháy đen đó, lẩm bẩm một tiếng: "Không phải."

Ta biết chàng đang nói trong những t.h.i t.h.ể này không có ta.

Ta thấy chàng thật kỳ lạ, khi ta còn nguyên vẹn chàng không nhận ra ta, vậy mà lại có thể phân biệt được trong đám t.h.i t.h.ể cháy đen không có ta.

13

Liên tiếp ba ngày, Tấn Dương công chúa đều không gây phiền phức cho Ngụy gia, dường như không phát hiện ra đêm đó ân ái với nàng ta là nam tử khác.

Mấy ngày nay Ngụy Kỳ đều ở trong quân doanh không biết bận rộn chuyện gì, ta không đi theo chàng mà ở lại Ngụy phủ.

Lần trước sau khi hút dương khí của chàng ta dường như bị nghiện, sau đó mỗi khi đến gần chàng ta đều hận không thể cắn thủng môi chàng hút cạn chàng mới thôi.

Mà chàng lại không biết gì cả, mặc cho ta cắn mút.

Vì vậy ta cố gắng tránh xa chàng một chút.

Ngày thứ tư, ta đang chơi đùa với Hắc Hổ, đột nhiên hai sợi dây đỏ trói c.h.ặ.t t.a.y ta kéo ta lên không trung.

Dây đỏ kéo ta bay về phía hoàng cung, ta liều mạng giãy giụa nhưng không sao thoát ra được, ta nhận ra hôm nay có thể chính là ngày ta bị phối âm hôn.

Hắc Hổ cũng đuổi theo ta chạy trên đường lớn, khiến người dân sợ hãi tưởng nó là chó dại.

Nó nhảy vọt lên vậy mà cắn được dây đỏ, dùng hết sức lực kéo ta về phía Ngụy phủ.

Có lẽ vì nó là chó đen, sợi dây đỏ mà ta không thể thoát ra được đã bị nó cắn đứt.

Mất đi sự trói buộc, ta hoảng loạn lướt về phía Ngụy phủ, nhưng ngay sau đó, một sợi dây đỏ to hơn quấn chặt lấy cổ ta.

Hắc Hổ lại liều mạng cắn, sắp cắn đứt rồi, một cây gậy gỗ đánh vào người nó, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"Con chó này bị điên rồi, mau đánh c.h.ế.t nó." Người dân không biết sự thật, gậy gỗ liên tục đánh mạnh vào người Hắc Hổ.

"Hắc Hổ mau chạy đi, đừng quản ta." Ta khóc lóc kêu to.

Nhưng con ch.ó ngốc này, nó đã nôn ra máu, vẫn cố gắng bò về phía ta.

Cuối cùng, chúng ta càng lúc càng xa, cho đến khi ta không còn nhìn thấy nó nữa.

14

Ta bị kéo vào hoàng cung, ngã mạnh lên một chiếc quan tài.

Ta nhìn thấy chính mình trong quan tài, mặc áo cưới phượng quan, trên mặt còn được trang điểm.

"Được rồi, xong rồi." Một nữ tử giống bà đồng nói, Tấn Dương công chúa đang đứng bên cạnh.

"Nàng ta không chịu đến sao?" Tấn Dương công chúa hỏi.

Bà đồng cười nói: "Không chịu đến cũng phải đến, chưa có ai có thể chạy thoát khỏi tay lão thân."

Tấn Dương công chúa nhíu mày: "Vậy nàng ta sẽ nghe lời Dương Chiêu sao? Sẽ không bỏ chạy chứ?"

"Lão thân có cách khiến nàng ta nghe lời vị phò mã quá cố." Bà đồng đặt một hình nhân rơm viết tên ta lên quan tài, sau đó dùng dây đỏ quấn quanh quan tài, rồi đóng đinh bằng gỗ đào.

Ta liền bị trói chặt trên quan tài không thể động đậy.

Tấn Dương công chúa nhìn quan tài nói: "Từ A Man, ta biết ngươi nghe thấy, ngươi có thể làm thế thân cho ta là phúc phận của ngươi. Ta sẽ cùng Ngụy Kỳ ân ái đến già, con cháu đầy đàn."

Ta giãy giụa nguyền rủa nàng ta: "Ta nguyền rủa ngươi bị ngàn đao c.h.é.m phải, không được siêu sinh."

Chuông đồng dưới mái hiên leng keng vang lên, là oán khí của ta va vào nó.

Bà đồng cũng giật mình, khuyên Tấn Dương công chúa đừng chọc giận ta nữa.

Quan tài được đưa ra khỏi cung, Tấn Dương công chúa vậy mà còn chuẩn bị đội ngũ đưa dâu mấy trăm người đi cùng, thậm chí còn có cấm quân hộ tống.

Thật nực cười.

Tiên đến đây, đến đây cùng Tiên~~

Người dân hai bên đường lớn đều đang xem náo nhiệt, bọn họ đều nói công chúa lương thiện, trước đó đã xả thân cứu dân, bây giờ lại đối xử tốt với phu quân quá cố.

Nói ta thật may mắn, c.h.ế.t rồi còn có thể kết hôn với vị phò mã quá cố, hưởng vinh hoa phú quý của công chúa.

Bọn họ không phải là không biết công chúa hưởng thụ cả thiên hạ cung phụng vậy mà lại dùng mạng sống của người khác để hoàn thành nghĩa cử vĩ đại của nàng ta, bọn họ cười hì hì bàn tán t.h.i t.h.ể ta sau khi bị đưa đến tay quân phản loạn có bị làm nhục hay không.

"Những tên quân phản loạn đó đều là nông dân chân lấm tay bùn, cho dù chỉ là thị nữ của công chúa trong mắt bọn họ cũng là tiên nữ, chắc chắn sẽ không bỏ qua thi thể."

"Nói đúng, chỉ là không biết đó là mùi vị gì?"

"Mùi vị gì? Lần sau ngươi tìm một t.h.i t.h.ể xinh đẹp thử xem chẳng phải biết ngay sao?"

Ta đỏ hoe mắt nhìn những gương mặt cười cợt kia, hận không thể xé toạc cổ họng bọn họ uống cạn m.á.u của bọn họ.

Nhưng ta, lại chẳng làm được gì, chỉ có thể mặc cho gió lạnh thổi tung làn váy của ta.

Loading...