A KIỀU - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-08-08 12:17:05
Lượt xem: 5,911
Nàng không khóc không làm ầm ĩ, chỉ khẩn cầu nhìn ta:
“… Là chàng thích, đúng không?”
Ta không giỏi nói dối, sự trầm mặc của ta làm nàng đau lòng.
Nàng không nhờ ai dời những cây mai đó đi.
Chỉ là không còn đến thư phòng của ta nữa.
Bách Nhi là một đứa trẻ nghịch ngợm, khi sinh ra vị trí thai bị ngược, A Kiều đau đớn cả một ngày một đêm mới hạ sinh được.
Có Bách Nhi, những năm này mối quan hệ của bọn ta hòa hợp hơn nhiều.
Nhưng rồi Ngọc Già đến.
Lục Yến đã khiến nàng ấy chịu uất ức.
Ta bận rộn an ủi Ngọc Già, không hề hay biết ánh mắt của A Kiều ngày càng ảm đạm.
Cũng không biết rằng nàng vốn kén ăn, lại phải nuốt trôi bát mì trường thọ pha lẫn nước mắt.
Tối đó Ngọc Già nói thèm cá đao, ta nói với A Kiều rằng mình muốn ăn.
Sáng hôm A Kiều ra khỏi nhà, trời âm u, như ấp ủ một trận mưa lớn.
Khi mưa đổ xuống như trút nước, ta phân vân có nên mang ô đến cho nàng không.
Thôi vậy, mưa to cũng chẳng kéo dài, có lẽ sẽ sớm tạnh thôi.
Nàng đợi một chút là được.
Nhưng đợi đến khi Bách Nhi oà khóc vì đói, đợi đến khi trời tối, A Kiều vẫn chưa về.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Bách Nhi cứ khóc đòi nương, ta cũng sắp phát điên lên.
Ra phố hỏi thăm, những người trông thấy nàng đều nói:
“Hôm đó A Kiều nương tử mang theo cái giỏ nhỏ, vẫn cài cây trâm đậu ngọc, không giống như sắp đi đâu xa.”
“Ngươi với A Kiều nương tử cãi nhau sao? Nương tử tốt như vậy, Mạnh đại phu nên dỗ dành mới phải.”
Đến ngày thứ bảy, có một thuyền phu nói đã thấy nàng đi về hướng Tú Thành.
Ta không biết vì sao A Kiều lại đi Tú Thành.
Cũng không biết tại sao thuyền phu kia lại lừa ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/a-kieu/chuong-14.html.]
Ở tửu lâu Tú Thành, những khách tha phương đang bàn tán về một nương tử ở thư viện có tay nghề nấu ăn rất ngon:
“Nói đến cũng tội nghiệp, nương tử đó bị người ta bắt nạt, không ai giúp đỡ, cô đơn ngồi khóc trước cửa.”
“Nếu không phải nhờ Hứa Thường tìm thấy, chắc đã chuẩn bị đem cầm cây trâm rồi.”
Nghe thấy nàng bị bắt nạt, lòng ta đau nhói.
Cảm giác đau lòng này, hoàn toàn khác với ngày Ngọc Già khóc lóc đến tìm ta.
Khi tới thư viện Quan Hạc, có một bóng người đang phơi y phục trong sân.
Y phục phơi đầy trong sân được gió thổi phồng lên, như những cánh buồm lướt trên mặt nước, mờ mờ ảo ảo.
Niềm vui bất ngờ khi mất đi tìm lại được khiến ta nghẹn ngào.
Thấy ta, A Kiều sững sờ một lúc, vô thức lùi lại một bước.
Rồi thận trọng nhìn về phía sau ta:
“Chàng đến đây là vì Ngọc Già cô nương cũng đến sao?”
Ta không thể trách nàng phòng bị, vì ta đã làm tổn thương nàng quá sâu.
“Sau này sẽ không có nữa, chỉ có ba người chúng ta…”
Nhưng nàng không cần ta, cũng không cần Bách Nhi nữa.
Giờ đây nghĩ lại, phải trách suốt bảy năm qua, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc che mưa cho A Kiều, nên nàng mới học cách tự mình cầm ô.
Dẫu sao thì tình cảm lo được lo mất như vậy thật giày vò người ta.
Ngay cả trong những ngày nắng đẹp của mùa xuân, cũng phải đề phòng một cơn mưa bất chợt.
Tin nàng sắp đi, được báo cho tất cả mọi người, chỉ có ta và Bách Nhi là không biết.
Một lần nữa ta lại chậm chân, không kịp níu lấy tay áo nàng.
“Ta sẽ cùng Bách Nhi đến Tú Thành tìm nàng…”
“Ta sẽ cố gắng bù đắp cho nàng…”
Mưa thu lất phất, bóng người mờ nhạt.
Hối hận này đến muộn mất bảy năm, không biết nàng có nghe thấy hay không.
(Hết)