18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-03-07 05:18:55
Lượt xem: 18,390

“Sao nay lại đến sớm vậy?” Tôi vừa mở cửa, vừa cười hỏi. “Sao rồi, đi công tác về rồi à? Chuyến đi thế nào?”

Cô ấy tháo kính, để lộ đôi mắt thâm quầng nặng trịch:

“Cậu xem quầng thâm này đi! Đem đặc sản đến cho cậu đây, không cảm ơn tớ à?”

Ninh Song Song nhét hộp quà vào tay tôi.

“Thử đi, ngon lắm.”

Nói rồi, cô ấy vừa bước vào nhà vừa liếc nhìn xung quanh:

“Lương Tuyên không có ở đây chứ?”

“Anh ấy sao có thể ở đây được?” Tôi lườm cô ấy một cái.

Ninh Song Song cười hì hì:

“Cậu biết mà, tớ không ưa anh ta.”

Đúng vậy, trong tất cả bạn bè và người thân của tôi, Ninh Song Song là người duy nhất không thích Lương Tuyên.

Tôi đặt cây lau nhà sang một bên, cất hộp quà đi:

“Bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn không ưa anh ấy à?”

“Chuyện này tùy vào cảm giác thôi.” Cô ấy lẩm bẩm, rồi tiện tay lấy một quả cam trên bàn, bóc vỏ ăn.

“Tớ nấu cháo rồi, cậu ăn chút đi, đừng chỉ ăn cam.”

“Không muốn ăn cháo… Mà này, thùng rác đâu?”

Tôi đang lau sàn, không quay đầu lại, chỉ thuận miệng nói: “Tớ vừa dọn rồi, cậu để vào túi rác ở góc tường đi.”

Ninh Song Song đáp một tiếng, sau đó tôi nghe thấy tiếng cô ấy cầm túi rác lên.

Cùng lúc đó—

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Ái chà!”

Một tiếng kêu vang lên.

Ninh Song Song đang cầm túi rác, bất cẩn trượt chân trên nền gạch còn ướt, ngã nhào xuống sàn.

Nghe tiếng động, tôi vội quay lại.

Quả nhiên, cô ấy đã ngã xuống, túi rác cũng văng ra, đồ bên trong rơi vãi khắp sàn nhà.

“Cậu có sao không—”

Câu nói còn chưa dứt, tôi bỗng đứng sững tại chỗ.

Ánh mắt tôi khóa chặt trên sàn nhà, lời định nói nghẹn lại trong cổ họng.

Tựa như có một bàn tay vô hình siết chặt cổ tôi.

Trong tiếng tim đập dồn dập, trong hơi thở bị đè nén—

Thứ duy nhất rơi ra từ túi rác kia…

Chính là chai tinh dầu thơm mà bạn trai tôi, Lương Tuyên, đã mua cho tôi.

Nó vỡ tan tành.

Không gian chìm vào tĩnh lặng.

Một thứ áp lực nặng nề như muốn nuốt chửng tất cả.

Và ngay giữa những mảnh vỡ vụn—

Ngoài tinh dầu và những thành phần của nó…

Còn có một thứ mà tôi chưa bao giờ ngờ đến.

Lúc này—

Thứ đó phát ra một tia sáng đỏ yếu ớt.

Ánh sáng đỏ trên nền gạch chớp nháy trong giây lát, rồi vụt tắt.

Căn phòng chìm vào im lặng.

Ninh Song Song sững sờ nhìn chằm chằm xuống đống mảnh vỡ.

Rồi cô ấy từ từ ngước lên, đôi mắt tràn đầy kinh hãi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/18-tang-dia-nguc-o-nhan-gian/chuong-7.html.]

“Tiêu—”

Tôi lập tức giơ ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng.

Ninh Song Song lập tức hiểu ý, im lặng ngay.

Tôi chậm rãi cúi người, dùng giẻ lau phủ lên đống mảnh vỡ, quấn chặt chúng lại.

Tôi không để nó ở phòng khách, mà cẩn thận mang vào bếp, đặt vào một góc khuất.

Khi quay lại, Ninh Song Song lập tức kéo tay tôi, chỉ về phía nhà bếp, hạ giọng hỏi:

“Tiêu Tiêu, rốt cuộc là chuyện gì? Đống mảnh vỡ đó… có camera phải không?”

Lúc này, cả người tôi lạnh ngắt, nhất là những đầu ngón tay, như thể hơi lạnh đang thấm sâu vào tận tim.

“Tiêu Tiêu.”

Cô ấy siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, và lúc này tôi mới nhận ra—

Ngón tay tôi đang run rẩy.

Tôi nhắm mắt lại, sau đó mở ra, sắc mặt tái nhợt:

“Đó là camera.”

Cảm giác này…

Là sợ hãi.

Tôi là phóng viên của tòa soạn, trong các bài báo trước đây, tôi đã từng viết về những vụ việc tương tự.

Những phụ nữ sống một mình bị theo dõi.

Nhà riêng bị đặt thiết bị quay lén.

Những vụ việc như thế, tôi không chỉ từng viết qua, mà còn đã đọc rất nhiều báo cáo về chúng.

Nhưng khi chính bản thân mình trải qua—

Và người có khả năng làm điều đó lại là bạn trai tôi, Lương Tuyên—

Tôi chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng.

Ai đứng sau chiếc camera này?

Tinh dầu thơm là do Lương Tuyên đích thân tặng tôi—

Vậy thì… có phải chính anh ta đã làm chuyện này không?

Nỗi sợ hãi không thể diễn tả, cơn phẫn nộ khi biết bản thân bị theo dõi len lỏi khắp người tôi.

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Ninh Song Song, cảm giác như trong căn phòng này…

Có vô số ánh mắt vô hình—

Lặng lẽ theo dõi tôi.

Một đôi, hai đôi…

“Tinh dầu đó là do Lương Tuyên tặng.” Tôi thở dốc, giọng nói cũng run rẩy.

Ninh Song Song gần như ngay lập tức nhìn quanh phòng khách, ánh mắt đầy cảnh giác.

Ngay từ khi tôi chuyển đến đây, rất nhiều đồ đạc trong căn hộ này đều do Lương Tuyên mua.

Có bao nhiêu thứ trong này… bị cài thiết bị theo dõi?

Ninh Song Song tắt hết đèn, bật đèn pin lên, bắt đầu rà soát từng góc nhỏ trong căn hộ.

“Tạm thời chưa tìm thấy cái camera nào khác.”

Ninh Song Song nói, trong khi tôi ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Khung chat giữa tôi và Lương Tuyên vẫn dừng lại ở tin nhắn cuối cùng—một icon cười thật lớn.

“Tiêu Tiêu, cậu thấy sao rồi?”

Tôi tắt màn hình điện thoại, thì thào: “Song Song, may mà có cậu ở đây.”

Cô ấy đưa tôi một cốc nước ấm.

“Lương Tuyên… sao anh ta có thể làm chuyện này?”

Cô ấy nói được nửa câu thì nghẹn lại, không thốt nên lời.

Loading...