10 Năm Tình Cũ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-25 12:20:37
Lượt xem: 4
Trời chiều đổ xuống một cách tham lam. Chưa hẳn là tối, cũng chẳng còn sáng. Khoảng thời gian chiều tối của Sài Gòn là khoảnh khắc bắt đầu của những nhá nhem trong sự hối hả của dòng người tan tầm, của đèn đường lởm chởm chỗ bật chỗ chưa.
Và tôi bây giờ dù cho đã trải qua bao nhiêu thời gian dài chạy trốn thì khi trở lại trong tim mình vô thức vết tMy đã cũ vẫn nhức nhối đến lạ thường
Đời người kể ra cũng lạ. Dù cho tôi có tập sống cứng rắn đến mấy, có lao vào công việc đến mấy đi nữa, trong sâu thẳm vẫn còn những lỗ hổng khó mà chạm tới.
Cuộc sống có quá nhiều lựa chọn, đôi lúc chúng ta đã lựa chọn việc cách xa nhau như một lẽ dĩ nhiên, mặc dù trong cả hai vẫn còn quá nhiều thương nhớ. Nhưng quên thì lại là một chuyện khác. Xa mặt, liệu có cách được lòng? Như tôi đã từng đọc được ở đâu đó rằng: "Thế giới này rộng lớn là thế, đi đến cùng trời cuối đất cũng không gặp được anh. Nhưng đồng thời, thế giới cũng quá nhỏ bé, gặp ai cũng thấy giống anh".
Tôi trở về đến nhà, dùng xong với mẹ bữa tối và vào phòng ngó Bin một chút, con trai tôi đã 9 tuổi, nhìn con nằm ngủ, bài vở trên bàn được gẩp gọn, vô thức tôi thấy hạnh phúc lắm, hạnh phúc vì ngày đó đã không phạm sai lầm. Hạnh phúc vì ngày tôi trở lại mẹ đã chấp nhận và tMy yêu Bin của tôi.
Tôi đứng trong phòng con một lúc rồi về phòng mình. Tắm rửa sạch sẽ sau đó lên giường lúc 11h đêm. Tự dưng tôi lại không ngủ được, ngồi tựa lưng vào vách tưởng, những suy nghĩ tự mình cho là chông chênh trong một khoảnh khắc ngắn lại ùa về, đủ để tôi biết rằng có thể một lúc nào đó sẽ vô tình gặp lại người xưa. Hoặc là, vào chính thời khắc này đây, tôi nhận ra mình vẫn chưa quên đi được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/10-nam-tinh-cu/chuong-3.html.]
Tôi gặp Minh cách đây mười năm có lẻ.
Ngày đó, tôi vừa hoàn tất chương trình học đại học. Minh làm nghề sửa xe mô tô. Chính sự đôn hậu và tử tế của anh trong vài lần giúp đỡ lúc xe tôi gặp trục trặc đã khiến tôi cảm mến chàng trai này.
Ngày đó, tôi không nghĩ nhiều về địa vị hay học thức, tôi cũng chưa từng hỏi Minh nghĩ gì về tôi. Cũng đúng thôi, tôi ngày đó đơn giản chỉ là một cô sinh viên vừa tốt nghiệp, làm sao biết được mười năm sau mình sẽ cầm trên tay học vị tiến sĩ để so bì hơn thiệt với người ta.
Tôi và anh quen biết nhau như một sự tình cờ được sắp đặt của định mệnh. Tôi có tình cảm thầm kín với anh chàng sửa xe mô tô có nước da ngăm ngăm rắn rỏi trong suốt hơn một năm trời. Thỉnh thoảng là những cuộc hẹn cà phê để trò chuyện. Đôi khi là những dòng tin nhắn hỏi han về công việc, về cuộc sống. Kể cả khi công việc mới của tôi không còn bắt tôi phải đi vào con đường ngang qua trước cửa tiệm của anh nhưng tôi vẫn không ngần ngại kéo dài thêm hai mươi phút mỗi ngày chỉ để được nhìn thấy người ta.
Một năm trời, chúng tôi vẫn dành cho nhau một khoảng thời gian nhất định hằng tuần dù chưa phải là gì trong cuộc đời của nhau. Chưa chính thức hẹn hò. Chưa ngỏ lời yêu đương chỉ là trong một cơn say ngày Minh chủ động gọi cho tôi đến dự sonh nhật của anh, cả hai đều không kiểm soát được tuổi trẻ và bản năng của mình. Chúng tôi đã lao vào nhau khi bản thân mang trong người hơi men chếch choáng.
Sau đêm định mệnh đó, tôi càng khó khăn hơn trong việc ép mình phải chờ đợi lời tỏ tình từ Minh. Với cá tính của mình, tôi thấy việc phải chờ hơn một năm đã là điều phi thường. Tôi không thể mãi sống trong sự chênh vênh của cuộc tình ngày càng không rõ ràng.
Hai tháng sau, khi đã dành nhiều thời gian suy nghĩ, cuối cùng tôi quyết định sẽ thẳng thắn và muốn được nhiều hơn từ Minh. Ít nhất là một sự chân thành về thái độ. Tôi nghĩ, một khi đã đem lòng cảm mến ai, thì cứ nói ra cho nhẹ nhõm. Tôi chấp nhận nghe câu trả lời khiến tôi có thể thất vọng của Minh thay vì nhận được cái im lặng tuyệt đối thế này. Trong tình cảm có những chuyện chứa đầy những dằn vặt khiến ta bận lòng, nếu không nói ra thì có thể sẽ chẳng kịp, mà nói ra rồi có khi lại càng kết thúc nhanh hơn.