Yêu phu thú thân 7 - Xà ổ - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-01-28 13:25:41
Lượt xem: 191
Đợi họ đi rồi, ông Hứa mới nói với tôi: "Thi xà trong cơ thể họ đã biến mất, vì được dịch thi xà và trứng ngọc, chắc sẽ sống trăm tuổi.
"Bác sĩ Lâm và những bệnh nhân của anh ta, đều uống dịch trứng ngọc, bệnh khỏi rồi, thi xà trong cơ thể cũng vận hóa biến mất.
"Mộ rắn là bí mật lớn nhất của tộc rắn, lúc hai vị Xà tiên vận hóa, đương nhiên sẽ không để người khác biết vị trí mộ rắn, cho nên phàm là những người đã uống dịch trứng ngọc, đều sẽ không nhớ chuyện thi xà và mộ rắn, bao gồm cả bác sĩ Lâm."
Ông Hứa nói đến đây, giọng điệu có chút đau xót: "Nhưng bà Thái có chút khác biệt.”
"Lúc ở mộ rắn, bà ta đã nuốt trứng rắn đang chứa Mặc Nhiễm vào bụng, cho nên b.à.o t.h.a.i của Mặc Nhiễm ở trong cơ thể bà ta. Mặc Nhiễm lấy lại b.à.o t.h.a.i, dù bà ta có uống dịch trứng ngọc, cũng chỉ là vận hóa thi xà, quên đi mộ rắn, bệnh lại tái phát.”
"Hơn nữa những con thi xà đó, dường như đã biến thành giòi bọ."
Ông Hứa nói đến đây, nháy mắt với tôi: "Ba người nhà họ Thái đều như vậy, thi xà trong cơ thể đều biến thành giòi bọ, bây giờ bác sĩ đang mổ lấy giòi."
Tôi nghĩ đến việc Mặc Nhiễm trước khi vận hóa, nói đã báo thù cho tôi, chính là chuyện này sao.
Có lẽ là từ lâu đã không còn tình cảm gì với nhà họ Thái, tôi nghe xong không vui cũng không buồn.
Nhìn vào mắt ông Hứa: "Vậy Bạch Lẫm thì sao?"
Cuối cùng ông ta đã gọi rất nhiều đồng nghiệp, xông vào nhà x.á.c, chẳng lẽ không...
Cứu được Bạch Lẫm sao?
"Tô Kha, sinh tử hữu mệnh, luân hồi hữu đạo. Tự ý thay đổi luân hồi của thiên đạo, là sẽ bị thiên khiển. Bạch Lẫm anh ta..." Ông Hứa nói đến đây.
Thở dài: "Anh ta đã trộm thiên cơ một lần, lần này lại..."
Những lời sau, ông ta không nói nữa.
Nhưng tôi đã hiểu.
Anh ta và Mặc Nhiễm giằng co ở nhà x.á.c lâu như vậy, chưa từng nhắc đến việc chính anh ta cũng sẽ c.h.ế.t.
Mặc Nhiễm nói người anh ta không nỡ chỉ có tôi.
Cho nên Bạch Lẫm, từ trước đến nay không quan tâm đến sống c.h.ế.t của mình...
Còn tôi, lại chẳng hề cảm nhận được chút nào.
Thậm chí, tôi cũng không biết, tôi có thể đầu thai làm người, là anh ta đã đánh cược mạng sống một lần.
"Tô Kha..." Ông Hứa gọi tôi một tiếng, há miệng, còn muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài.
Tôi nhìn cửa sổ bên cạnh, nhất thời cũng có chút ngẩn ngơ.
Rõ ràng tối qua, Bạch Lẫm còn dựa vào cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn tôi, nói với tôi anh ta nhớ con rắn lục năm bước kiếp trước.
Nói anh ta không nỡ để nó c.h.ế.t, muốn nó được như ý nguyện làm người một lần...
Nhưng anh ta không nói, cái giá phải trả cho tất cả những điều này.
Cũng không nói, anh ta đã sớm hiểu được hôm nay phải đối mặt với điều gì.
Thậm chí, tôi còn khuyên anh ta, làm theo ý Mặc Nhiễm, để anh ta c.h.ế.t cùng Mặc Nhiễm.
Tôi và anh ta...
Chuyện kiếp trước, tôi không nhớ nữa.
Nhưng kiếp này, bắt đầu từ mộ rắn, đến tối qua vội vàng lộ diện, cũng là vì muốn cứu tôi, mới bất đắc dĩ xuất hiện.
Có lẽ anh ta đã sớm lường trước được kết cục, tờ vé số đó, cũng là anh ta cố tình để tôi trúng.
Số tiền trên đó, đủ để tôi sống an ổn cả đời này.
Anh ta vẫn luôn âm thầm bảo vệ tôi như vậy...
Chỉ là kiếp này, đến đi vội vàng như vậy, vừa mới bắt đầu, đã kết thúc.
Tôi cũng không biết, những ngày ra khỏi mộ rắn, anh ta ngày đêm ở bên cạnh tôi, nhìn tôi, an nhiên chờ c.h.ế.t, liệu có sợ hãi cái c.h.ế.t hay không...
Giống như Mặc Nhiễm nói, liệu anh ta có muốn ở lại nhân gian này hay không.
Nhưng những ngày đó, tôi chỉ sợ hãi sự tồn tại của anh ta, căn bản không biết, anh ta đang trải qua điều gì!
Trong n.g.ự.c tôi từng cơn đau nhói, rõ ràng không có thi xà, nhưng lại như có thứ gì đó đang chui rúc trong từng tấc m.á.u thịt của cơ thể.
Đau đến mức tôi không nhịn được cuộn chặt chăn, ôm chặt vào lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ông Hứa thở dài, chỉ lặng lẽ lui ra ngoài.
Tôi ở nhà ông Hứa một đêm, bố mẹ tôi x.á.c nhận tôi không sao, liền đón tôi về nhà.
Họ đã mất trí nhớ, chỉ nhớ lúc đến sân bay, liền nhận được điện thoại của ông Hứa, nói tôi xem bói ngất xỉu ở cửa hàng của ông ấy, họ liền vội vàng quay về.
Họ vẫn còn chìm đắm trong niềm vui trúng giải lớn, cả đời còn lại có thể nằm duỗi mà sống...
Tôi nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, mỗi tối đều ngủ sớm.
Nhưng tôi không còn mơ thấy Bạch Lẫm nữa, cũng không còn giấc mộng xuân kéo dài đến tận sáng.
Cảm giác trống rỗng trong lòng, khiến tôi rất khó chịu.
Tôi x.á.ch hoa quả, đến bệnh viện thăm bà Thái bị tái phát ung thư phổi.
Bà ta không nhớ chuyện mộ rắn và thi xà, nhưng lại nhớ chuyện tôi và Thái Minh Trạch ly hôn, nhìn thấy tôi vẫn nói năng chua ngoa.
Vừa gặp mặt, liền hỏi tôi, có phải đến xem bà ta c.h.ế.t chưa.
Lại nói tôi ly hôn thật tốt, không cần phải chăm sóc bà già sắp c.h.ế.t này nữa, có phải đến nói cho bà ta biết, tôi đã tìm được người khác rồi hay không.
Lại nói dù sao bà ta cũng sống không được bao lâu nữa, không muốn chữa trị nữa, đợi bà ta c.h.ế.t rồi, con trai bà ta nhất định sẽ tìm được người tốt hơn, đến lúc đó nhất định sẽ mời tôi đến dự đám cưới, vân vân và mây mây.
Thái Minh Trạch và bố anh ta vì mổ lấy giòi bọ trong cơ thể, cũng đang nằm viện, người chăm sóc bà ta là hộ lý được thuê, nghe bà ta nói những lời vô căn cứ này, trợn trắng mắt.
Thấy bà ta bệnh nặng hơn trước, tôi cũng không còn tâm trạng so đo.
Chỉ nhìn bác sĩ Lâm đến khám bệnh, tinh thần anh ta có vẻ tốt hơn rất nhiều, cũng đặc biệt vui vẻ, bởi vì những bệnh nhân của anh ta, tình trạng đều rất khả quan.
Tôi cũng không dám thăm dò xem anh ta còn nhớ chuyện mộ rắn hay không, nhỡ đâu anh ta đã quên rồi, tôi vừa thăm dò, lại gợi lại cho anh ta thì sao?
Lúc tôi rời khỏi phòng bệnh của bà Thái, tôi quay đầu lại nhìn.
Anh ta cầm báo cáo kiểm tra, vui vẻ nói gì đó với Tiểu Mông bị ung thư não năm tuổi.
Đôi mắt Tiểu Mông sáng lên vì vui sướng, cuối cùng vui vẻ chọn một sticker Elsa, để bác sĩ Lâm dán lên kim truyền dịch.
Người đàn ông trẻ tuổi đưa điện thoại đến cửa hàng ông Hứa hôm đó, đang vui vẻ bàn bạc chuyện xuất viện với vợ.
Trong lòng tôi đột nhiên chua xót...
Họ đều còn sống, nhưng Bạch Lẫm, có lẽ sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Lúc tôi xuống lầu, trong thang máy gặp Thái Minh Trạch mặc đồ bệnh nhân, bị bà Thái gọi điện đến.
Trên người anh ta có mùi thuốc sát trùng sau phẫu thuật, nhìn tôi, sững người một lúc.
Mở miệng gọi: "Tô Kha..."
Tôi gật đầu với anh ta: "Mẹ anh đang đợi anh, mau đi đi."
Sau đó đi thẳng sang thang máy bên cạnh, nhường đường cho anh ta.
Anh ta quay đầu nhìn tôi, muốn nói gì đó, đúng lúc thang máy đến, tôi không quay đầu lại đi vào, vẫy tay chào anh ta.
Bất kể kiếp trước, tôi nợ anh ta cái gì, kiếp này đã trả hết rồi.
Tôi chỉ còn nợ Bạch Lẫm...
Thái Minh Trạch giơ tay muốn ấn thang máy, nhưng lại cứng đờ, chỉ nhìn cửa thang máy đóng lại.
Tôi ra khỏi bệnh viện, đón làn gió nóng bên ngoài, nhìn những bệnh nhân mang theo vẻ lo lắng sầu khổ, nghĩ đến ánh mắt kinh hỉ của Tiểu Mông, có lẽ cái c.h.ế.t của Bạch Lẫm và Mặc Nhiễm, cũng có ý nghĩa.
Về đến nhà, tôi an bài cho bố mẹ xong, lại lấy cớ đi giải khuây, đến ngôi làng nhỏ ở Vân Nam.
Anh ta nói đợi tôi ở mộ rắn, người khác đều không nhớ mộ rắn, mà tôi lại nhớ.
Trước đây là Bạch Lẫm, vẫn luôn bảo vệ tôi.
Lần này tôi không biết anh ta sẽ quay lại khi nào, thì tôi đến mộ rắn trước, làm quen một chút vậy.
Sẽ có một ngày, có lẽ anh ta đầu thai làm người, còn tôi làm rắn.
Có lẽ, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Có lẽ, chúng tôi sẽ gặp lại nhau ở kiếp sau!
(Hết phần 7)