"YÊU" KHÔNG CÓ CHỖ CHO KẺ HÈN NHÁT - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-26 02:14:37
Lượt xem: 2,051
“Hôm qua còn bảo coi anh như anh trai cơ mà.”
Bùi Quý Xuyên bước đi trước, tôi không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh.
Chỉ nghe anh cười cợt:
“Kết quả hôm nay đến việc anh bị ốm cũng không nhận ra.”
Tôi im lặng.
“Đồ vô tâm, anh bị cảm cũng là tại ai hả?”
“Gì cơ?”
Tôi nghe không rõ tiếng lẩm bẩm của anh.
“Không có gì.” Anh chủ động giảm bước, chờ tôi đi ngang hàng. “Hôm qua em ngủ sớm à?”
Tôi đỏ mặt khẽ đáp:
“Ừ.”
Tối qua, lời chúc “ngủ ngon” của Thẩm Việt như có ma lực, khiến tôi buồn ngủ nhanh chóng.
Tôi còn mơ thấy anh ta trong giấc ngủ, thật phiền phức.
Tôi hắng giọng, vội đổi chủ đề:
“Khi nào anh quay lại làm việc?”
“Chưa chắc.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Ừ.”
Không gian lại rơi vào im lặng.
Từ khi tôi quyết định buông bỏ và giữ khoảng cách với Bùi Quý Xuyên, chúng tôi không còn nhiều chuyện để nói.
Anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi rồi tiếp tục đi.
*********
“Anh muốn mua gì ở quầy bánh kẹo không?”
Khi đi qua khu bán đồ ăn vặt, tôi hỏi theo thói quen rồi chợt thấy hối hận.
Bùi Quý Xuyên lại bật cười:
“Như cũ đi.”
Tôi khẽ đáp:
“Ừ.”
Tay tôi nhanh hơn suy nghĩ, đã chọn ngay những món anh thích và cho vào giỏ hàng.
Anh đứng bên cạnh, tâm trạng có vẻ khá hơn nhiều.
Đến khi tôi đi mua chăn ga, tôi vô thức hỏi:
“Thẩm Việt thích màu gì nhỉ?”
Không có tiếng trả lời.
Tôi quay lại và thấy ánh mắt của Bùi Quý Xuyên tối sầm như cơn bão sắp tới, nhưng chỉ trong tích tắc.
“Sao thế?”
“Anh ta sẽ ở nhà em sao?”
Anh nhìn tôi, bật cười nhạt:
“Với tư cách gì mà anh ta ở đó?”
Giọng anh mang theo chút giễu cợt.
08
Đây là lần thứ hai tôi thấy Bùi Quý Xuyên tỏ ra khó chịu với ai đó.
Lần đầu là hồi đi học, khi có một nam sinh đưa thư tình cho tôi.
Bùi Quý Xuyên tình cờ bắt gặp cảnh đó.
Trước khi tôi kịp mở bức thư, anh đã cầm nó lên, đọc nhanh rồi nhét vào túi áo, chẳng nói lời nào.
Sau đó vài ngày, tôi nghe tin Bùi Quý Xuyên đột nhiên tham gia đội bóng rổ của trường.
“Anh không thích vận động đổ mồ hôi cơ mà?”
Tôi tò mò hỏi vì anh vốn có chút khó chịu với mùi mồ hôi và sự đụng chạm.
Anh chỉ thản nhiên đáp:
“Tự nhiên muốn thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-khong-co-cho-cho-ke-hen-nhat/6.html.]
“Ngày mai em đến cổ vũ anh nhé?”
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì đã trả lời:
“Tất nhiên rồi!”
Khi đó, tôi ngây thơ tưởng rằng anh đã tìm thấy sở thích mới.
Nhưng đến khi tôi thấy nam sinh kia trên sân bóng, tôi mới hiểu chuyện.
Hóa ra cậu ta là cầu thủ chủ lực của đội.
Vừa thấy tôi, cậu ấy đã hào hứng vẫy tay chào.
Tôi cũng ngượng ngùng đáp lại.
Và ngay lúc đó, Bùi Quý Xuyên bắt gặp.
Anh chỉ nhìn tôi một cái.
Tôi lập tức thu tay lại, nghiêm túc hẳn.
Bùi Quý Xuyên cười nhẹ, khiến đám nữ sinh xung quanh hét lên phấn khích.
Anh gần như áp đảo đối thủ trong suốt trận đấu, nhắm thẳng vào nam sinh đó.
Cuối trận, không kìm được tức giận, cậu ta cố tình va vai vào Bùi Quý Xuyên.
Nhìn anh ngã xuống, tôi sợ đến mức tim như ngừng đập, vội chạy tới đỡ anh.
Mọi người xung quanh lo lắng xúm lại.
Chỉ có Bùi Quý Xuyên là vẫn giữ nụ cười nhạt, như một kẻ chiến thắng.
Mãi sau này, tôi mới biết anh đã nói gì với cậu ta.
Anh bảo:
“Cậu lấy tư cách gì mà thích cô ấy?”
09
Sau nhiều năm, tôi lại nghe anh nói một câu tương tự.
Cảm giác như tất cả chỉ là ảo ảnh.
Nhưng tôi lại thấy thật buồn cười, liền đáp:
“Thẩm Việt là bạn trai em.”
“Anh ta không phải!”
Nhận ra giọng mình hơi gắt, Bùi Quý Xuyên đưa tay day trán, cố trấn tĩnh lại:
“Anh đã hỏi trợ lý của Thẩm Việt. Ngoài công việc, hai người hầu như không có quan hệ gì. Gặp nhau chỉ vì lần hợp tác cách đây hai tuần.”
“Em và anh ta không có nền tảng tình cảm nào.”
“Nếu là tình yêu sét đánh...” – anh khẽ cười – “...thì nó đã xảy ra từ năm năm trước rồi.”
Giọng anh đầy tự tin, khiến tôi khó chịu.
Anh nghĩ rằng hiểu rõ tôi, nên luôn chắc chắn về mọi chuyện liên quan đến tôi.
Sự tự tin ấy đôi lúc thật đáng ghét.
“Chuyện tình cảm sao có thể nói chính xác như vậy được?”
Tôi cố kiềm chế cơn giận vô cớ, giữ bình tĩnh:
“Em và Thẩm Việt cảm thấy hợp nhau, nên muốn thử. Hơn nữa, gặp lại nhau ở một thành phố xa lạ sau nhiều năm chẳng phải là duyên phận sao?”
Bùi Quý Xuyên lạnh lùng nói: “Anh ta không hợp với em.”
Lời này khiến cơn giận trong tôi bùng nổ.
Tôi không kiềm chế được, liền hỏi: “Vậy anh nói xem—”
“Tôi không hợp với Ninh Ninh, chẳng lẽ anh hợp chắc?”
Giọng điệu bất cần vang lên từ sau lưng tôi.
Chưa kịp phản ứng, một cánh tay đã tự nhiên vòng qua vai tôi.
Thẩm Việt nhướng mày: “Anh vợ ơi, hình như anh quản hơi nhiều đấy?”
“Thẩm Việt?”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh đến đây từ bao giờ? Sao lại đến được?”
“Đi ô tô chứ sao.”
Đi ô tô?
Lúc này tôi mới nhận ra đôi mắt anh thâm quầng.
“Dì Giang nói em đang ở siêu thị, nên anh thử tới xem.”