Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Tìm Đường Về Nhà - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-15 14:55:05
Lượt xem: 16

11

 

Vì đang trong cơn kích động nên tay chân tôi mềm cả ra, gần như không cầm vững được món đồ lão đạo đưa cho. Lúc leo lên xe ngựa dưới chân cũng bị trượt mấy lần, nếu không có Tiểu Lăng nhanh nhẹn đỡ lấy, có lẽ tôi đã ngã chổng vó rồi.

 

Sau khi trở về Vương phủ, tôi chạy ra sau bếp kêu người mang một cái bếp lò nhỏ vào viện. Vì không muốn Tiểu Lăng nghĩ nhiều nên sáng sớm hôm sau tôi lấy cớ đuổi nàng đi chỗ khác.

 

Giờ phút này, tôi ngồi một mình trước bếp lò, trái tim nhảy càng lúc càng nhanh gần như không thở nổi.

 

Tôi sắp về nhà rồi.

 

Rốt cuộc cũng có thể về nhà rồi!

 

Tôi khô khốc nhìn chằm chằm vào nồi nước, cẩn thận thả lá bùa vào…

 

Nước sôi rất nhanh, vừa nổi lên mấy bọt nước nho nhỏ tôi đã khẩn cấp rót ra chén. Giờ phút này ánh nắng vừa lúc chiếu lên hành lang, cũng dừng trên mặt tôi.

 

Không biết vì sao mà tôi rất muốn khóc.

 

Cuối cùng mọi thứ sắp kết thúc rồi sao?

 

12

 

Lúc Tiểu Lăng từ bên ngoài trở về, tôi đã sớm thu dọn sạch sẽ.

 

Nàng không hoài nghi chút nào, vừa bước vào viện đã căm tức nói: "Tiểu thư, Tô Ngọc Nghiên kia đúng là càng ngày càng quá quắt! Nàng ta dám ton hót trước mặt Vương gia, sai người nhổ hết củ ấu chúng ta trồng trong ao lên rồi. Còn nói gì mà củ ấu rất xấu xí, chi bằng để dành trồng hoa sen.

 

"Tại sao nàng ta không tự trồng mình xuống ao luôn đi? Rõ ràng bản thân chính là bạch liên hoa mà!"

 

Tôi ngẩn người.

 

Tiểu Lăng buồn bực bĩu môi: "Đầu óc Vương gia hình như bị nước vào rồi, chuyện gì cũng nghe lời nàng, rõ ràng hắn biết tiểu thư thích ăn củ ấu nhất…"

 

Đúng vậy, tôi có chút hoảng hốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-khong-tim-duong-ve-nha/chuong-5.html.]

 

Tôi thích ăn củ ấu vì từ nhỏ lớn lên ở vùng sông nước. Đối với tôi mà nói, nó chính là một phần của quê nhà trong trí nhớ.

 

Thời điểm tôi trồng uất kim hương trong nhà ấm, gieo củ ấu xuống ao, là thật sự muốn xem nơi đây thành nhà mình…

 

Nhưng hết thảy đã bị Phó Cảnh Nguyên dung túng người khác hủy hoại hết rồi.

 

Một khi đã như vậy…

 

"Mặc kệ hắn đi." Tôi cụp mắt nói nhẹ bẫng.

 

Dù sao tôi cũng sắp trở về nhà thật sự, ai thèm quan tâm trong ao trồng cây gì đâu cơ chứ.

 

13

 

Những ngày tiếp theo tôi luôn lấy cớ đẩy Tiểu Lăng ra ngoài, sau đó lén lút dùng bếp lò nhỏ nấu nước bùa.

 

Đảo mắt đã đến mười lăm.

 

Sáng nay vừa uống xong chén nước thì Tiểu Lăng bỗng từ ngoài lao vào: "Không xong rồi, tiểu thư, người mau ra xem ——"

 

Giọng nàng im bặt, bởi vì nàng phát hiện ra bếp lò đặt trước mặt tôi.

 

"Tiểu thư đang làm gì vậy?" Sắc mặt Tiểu Lăng hơi hoảng hốt, "Người vừa uống thứ gì? Sẽ không len lén tự vẫn sau lưng ta chứ?"

 

"Đừng lo lắng." Tôi bình tĩnh đặt bát xuống. "Cổ họng ta không thoải mái nên uống chén thuốc phong hàn thôi."

 

Mắt thấy nàng vẫn là bán tín bán nghi, tôi vội dời đề tài.

 

"Vừa rồi ngươi muốn kể chuyện gì?"

 

Lúc này Tiểu Lăng mới nhớ ra, tiếp tục thao thao bất tuyệt cáo trạng trước mặt tôi.

 

Loading...