Xuyên Không Thành Thư Ký Của Nam Chính - Chương : 5
Cập nhật lúc: 2024-09-21 13:04:34
Lượt xem: 542
12.
Được Trần Tuệ cổ vũ tôi tràn đầy năng lượng , ánh mắt tôi quyết tâm . Dù Yến Nam Hoà có là nam chính độc ác thì sao? Trương Giai Hân không quan tâm nữa
Tiếng chuông điện vang lên , nhìn thấy là Cố trình thì tôi đã nghe máy :" Hân Hân cô đá tên Nam Hoà rồi à? nhìn này tên đó ở chỗ tôi vừa khóc vừa uống rượu như điên đây này"
Cố Trình gửi cho tôi một đoạn video Yến Nam Hoà đang uống rượu. Trong khi trước đó tôi chưa từng thấy anh uống một giọt rượu nào
Vì anh nói , uống rượu rồi sẽ không còn tỉnh táo nữa
Nên giờ tôi biết anh đang rất buồn
Nơi mà Cố Trình nhắc đến là quán bar do chính anh ta mở ra
Hít một hơi sau để lấy dũng khí, Trần Tuệ đã chỉnh trang lại lớp trang điểm cho tôi . Đi đến trước cửa quán nơi có người đang đợi để mắng tôi
Dưới ánh đền quán bar Cố Trình nhìn thấy tôi thì luyên thuyên mãi :" Cô đá cậu ta à? Cô cũng lợi hại thật đấy lần đầu tiên thấy cậu ta như vậy luôn , nhìn cậu ta thảm thương vô cùng"
Thảm?
Là đến mức nào vậy?
Trước kia dù có ra sao anh cũng không bao giờ để lộ ta mặt yếu đuối của mình trước Trương Giai Hân, Vì anh ta thích Hân Hân, thích đến nỗi chỉ cần thấy thôi thì anh cũng vui rồi
Hít một hơi tôi bước tới trước cánh cửa có hai hàng người mặt áo đen đang đứng, đó là người của Yến Gia
Khi thấy tôi bọn họ cúi đầu tỏ ý chào :" Chào cô Trương"
"Yến Nam Hoà ở trong đó sao?"
"Vâng thưa cô Trương"
Trái tim càng lúc đập càng nhanh khi biết Yến Nam Hoà đang ở kía sau cánh cửa, tôi quay lại nhìn Cố Trình
"Cố lên!" Cố Trình cổ vũ tôi rồi cũng chạy đi
"Phải tiến lên, Mười mấy năm rồi đó chứ không phải một hai ngày đâu phía tỏ tình được đấy"
Trương Giai Hân giật nảy mình :" Sao anh biết!?"
"Có gì mà Cố Trình tôi không biết chứ" Anh ta cười đắc ý
Có lẽ nhiều năm qua chỉ có chúng tôi là mù còn anh ta là tỉnh sao?
Tôi cố trấn an, nắm chặc tay quyết tâm sẽ tỏ tình được anh dù anh có chán ghét tôi thì tôi vẫn chấp nhận
13.
"Cút"
Tiếng của Yến Nam Hoà vang lên trong căn phòng, đứng ở ngoài tôi cũng điến người , Có vẻ chủ tịch đang cực kỳ không vui
Nếu anh đã tức giận như vậy chắc chắn ở trong phòng có phụ nữ
Anh không thích người khác đụng vào mình nhất là phụ nữ chỉ trừ bà Yến và có thể có cả tôi thì chưa người phụ nữ nào được đụng vào anh
Cánh cửa mở ra
Người chạy ra là Lý Uyển
Khi thấy người phụ nữ này tôi có chút bất ngờ vì người này tôi đã thấy máy lần rồi
Đó là người một lòng yêu điên cuồng Yến Nam Hoà
Tôi ngó vào bên trong
Diệu
Bên trong khá hỗn độn, anh thì đang cúi mặt xuống đất nên khi tôi bước vào anh nhầm lẫn tôi là người khác mà lớn tiếng
Yến Nam Hoà gằn giọng :" Tôi bảo cô cút cô không nghe thấy à!"
"Hòa Hòa?"
Như bị giọng nói của tôi làm cho thất tỉnh, anh ngẩn mặt lên nhìn tôi một cách hoảng hốt, mắt Yến Nam Hoà đỏ lên lần này không kìm chế được nữa nước mắt anh rơi không ngừng
Yến Nam Hoà khóc đến đỏ mắt :" Hân Hân anh xin lỗi anh không biết đó là em! Hân Hân đừng lại gần anh ở quay đay có mảnh thủy tinh rất nhiều"
Tôi cười với anh :" Anh sao vậy ,sao lại khóc?"
Đạp lên những mảnh vỡ đi đến gần Yến Nam Hoà, đưa hai tay nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, rồi dùng tay lâu đi những giọt nước mắt của Yến Nam Hoà
"Anh khóc đáng sợ lắm đúng không? Có phải vì anh đáng sợ nên Hân Hân mới không thích anh?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-khong-thanh-thu-ky-cua-nam-chinh/chuong-5.html.]
"Đúng rồi người lúc nãy anh không để cô ta đụng vào anh đâu . Em nhìn này cả đời anh chỉ yêu mỗi em thôi nên Hân Hân đừng cách xa anh được không? đừng đi xem mắt với ai.."
"Anh uống rượu sao?" Cả đời đây là lần đầu tiên tôi thấy Yến Nam Hoà khóc lại còn khóc thảm đến như vậy
Tình yêu có thể làm con người trở nên yếu đuối đến vậy sao?
"Anh không uống..một giọt cũng không uổng, anh hoàn toàn tỉnh táo"
Thật tốt Trương Giai Hân tiến lại gần anh đôi mắt long lanh rồi nở nụ cười:" Anh nghe cho kỹ lời em sắp nói"
"Em thích anh Yến Nam Hoà"
Dù thời gian có trôi qua bao lâu, 10 năm hay 20 năm hay cho đến đến khi tôi già đi thì tôi vẫn muốn nói cho anh biết được
"Em thích anh sao?"
Anh ôm lấy tôi
Ôm rất chặc, sợ như nếu buôn ra thì Trương Giai Hân sẽ biến mất
"Vậy em sẽ không đi xem mắt nữa đúng không?"
"Em nói thích Hòa Hòa rồi thì làm sao đi xem mắt với người khác được nữa?" Tôi búng nhẹ vào trán anh
Sao Yến Nam Hoà lại như con nít mới lên ba vậy
Ôm rồi cười ngây ngốc , tôi thật sự không còn nhận ra con người này có thật sự là ông chủ của mình không nữa
Hay đây là con người thật của Yến Nam Hoà sao?
"Em cưới anh nhé"
"Anh không hỏi em muốn hẹn hò không à?"
"Anh già rồi Hân Hân còn không cưới anh nữa thì anh sẽ trở thành ông già cô đơn mất"
Sau đó , anh đã đưa tôi đến cục dân chính rồi cả hai đã đăng ký kết , từ giờ chúng tôi đã là vợ chồng, Yến Nam Hoà không cần ghen trong thầm lặng nữa rồi
Vậy có phải tôi đã trở thành vợ của ông chủ rồi không?
Hành trình mười mấy năm gắn bó giữa anh và tôi đã kết thúc thay vào đó tôi sẽ bước tiếp cùng anh với một cương vị khác
Đó là vợ của chủ tịch
cái này có phải là khởi nghiệp thành công mà giới trẻ hay nói không?
14.
Ở biệt thự lớn của nhà họ Yến hai chúng tôi đang ngồi trước mặt các vị trưởng bối trong nhà trong cực kỳ đang sợ
Tôi hối hận rồi, không cưới nữa được không
Yến Nam Hoà nắm chặc tay tôi, anh ấy cười, một nụ cười hạnh phúc nhất cuộc đời anh mà tôi không thể quên được
Ông Yến và Bà Yến nhìn hai đứa tôi như đoán trước được vấn đề
Bà Yến :" Thảo nào hai đứa cứ không muốn đi xem mất là vì hai đứa đã yêu nhau rồi à?"
Yến Nam Hoà nhàn nhạt đáp :" Con đã đăng ký kết hôn với Hân Hân, hai người không cần lo đâu"
Bà Yến khi nghe được thì cười vui vẻ, Ông yến ngồi bên vì thấy vợ cười nên cũng mỉm cười theo, Ông Yến nhìn Yến Nam Hoà và Trương Giai Hân:" Con nói là phải làm được đấy"
"tất nhiên rồi"
Câu chuyện có thể không đi theo cốt truyện của nó, chỉ cần có người cảm thấy hạnh phúc là được
Hôn lễ cũng diễn ra ngay sau đó 2 tuần
Tôi nắm tay anh đi trên lễ đường cùng với bộ váy cưới màu trắng , Có lẽ hôm nay là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của cả hai
Tôi nhìn thấy bố mẹ của tôi ở kiếp này mỉm cười hạnh phúc nhìn tôi
Có rất nhiều người đến tham dự hôn lễ của chúng tôi, Trần Tuệ, Thẩm Trúc và Cố Trình đều được mời đến, người cảm động nhất có lẽ là Cố Trình vì anh đã thấy họ bên nhau 12 năm giờ đã hạnh phúc tay trong tay với nhau
Yến Nam Hoà mỉm cười hạnh phúc nhìn tôi, ở khoé mắt anh đã sớm đỏ hoe, không giống những lần trước đây là giọt nước mắt của sự hạnh phúc : " Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời anh"
"Em cũng vậy "
"Không bỏ anh được đâu đấy nhé "
"Em biết rồi"
_Hết_