Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xử Lý Nhà Hàng Xóm Ngang Ngược - Chương 01

Cập nhật lúc: 2024-05-22 19:08:56
Lượt xem: 1,061

1.

Cuối tuần về nhà, tôi bỗng phát hiện chiếc xe yêu quý của mình bị vẽ bậy.

 

Trên thân xe bị người ta lấy đá vẽ liên tiếp mấy vòng tròn, nắp mui xe cũng bị người ta giẫm lên tạo thành mấy vết lõm, mà vết chân in trên đó rõ ràng là của một đứa trẻ con.

 

Tôi lập tức nghĩ ngay tới đứa trẻ hư nhà hàng xóm, trước đây nó đã nhiều lần vẽ bậy lên xe của người khác trong khu, nhưng vì mỗi lần nó đều chọn những chỗ không có camera giám sát, cho nên vẫn chưa bị bắt quả tang.

 

Chủ xe bị vẽ bậy trong khu đi tìm bố mẹ đứa trẻ hư để đòi bồi thường, mẹ đứa trẻ hư nhất quyết không thừa nhận, tôi đã nhiều lần nghe thấy giọng bà ta chửi bới những người chủ xe một cách thô lỗ.

 

Lần này tôi đỗ xe không để ý, xe đỗ ở góc khuất nhưng vừa hay chỗ đó không bị camera giám sát nào quay tới.

 

Nhưng đứa trẻ hư kia đâu biết rằng camera hành trình còn có chức năng giám sát khi đỗ xe chứ.

 

Tôi lấy thẻ nhớ trong camera hành trình rồi mang về nhà.

 

Đến cửa nhà, đúng lúc đứa trẻ hư nhà hàng xóm đi ra, nhìn thấy tôi về nhà, khuôn mặt béo ú của nó nở nụ cười đắc ý.

 

Tôi rất muốn đạp cho nó một phát nhưng lý trí vẫn khiến tôi lựa chọn cách giải quyết ôn hoà.

 

Tôi hỏi nó: “Xe của chị có phải do em vẽ bậy không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xu-ly-nha-hang-xom-ngang-nguoc/chuong-01.html.]

 

Đứa trẻ hư vênh mặt lên: “Chị vu oan cho tôi đấy! Chị có bằng chứng gì nói tôi vẽ bậy lên xe của chị chứ, còn nói linh tinh nữa, tôi kiện chị tội phỉ báng đấy!”

 

Tôi không muốn nói gì thêm, cả nhà nó đều cùng một giuộc cả nhưng khi tôi mở cửa muốn vào nhà, đứa trẻ hư ghé sát vào tôi, nhỏ giọng nói: “Chính là tôi vẽ đấy, chị làm gì được tôi nào? Đồ rác rưởi.”

 

Nó thè lưỡi ra lêu lêu tôi, tôi bị chọc cười, nói thẳng: “Chị có camera hành trình đấy, bảo mẹ mày chuẩn bị tiền chờ mà bồi thường đi!”

 

Nói xong, tôi vào phòng.

 

Ở cửa ra vào, đứa trẻ hư gào lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi”.

 

Tôi vào phòng ngủ, mở laptop ra kiểm tra video giám sát của camera hành trình mấy ngày nay.

 

Nhưng xem xong, tôi lại càng thêm tức giận.

 

Tôi đi công tác ba ngày, ngày đầu tiên, đứa trẻ hư nhà hàng xóm đã cầm đá vẽ bậy lên xe của tôi, càng tức hơn là mẹ nó đứng bên cạnh nhìn.

 

Âm thanh trong video vang lên, đứa trẻ hư cầm đá vừa vẽ vừa oa oa kêu inh ỏi trên xe của tôi.

 

Còn mẹ nó thì hét: “Con yêu chạy chậm thôi, đừng có ngã đấy!”

 

Loading...