Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vượt Qua Núi Cao - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-11-23 10:37:06
Lượt xem: 206

Trần Viêm cười hì hì rút tay về, nhưng ánh mắt vẫn dâm tà nhìn mẹ tôi. 

Mẹ nhìn tôi, tôi hiểu ý bèn đi vào bếp.

Chú ta vội vàng xé quần áo trên người mẹ. 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Nhưng ngay sau đó, mẹ đã nắm lấy tay chú ta: "Tôi là chị dâu của chú đấy." 

Trần Viêm cười khẩy: "Thì đã sao? Đàn bà của anh trai tôi, sao tôi lại không thể chơi?" 

Mẹ vuốt ve cổ tay chú ta: "Tôi từng đi học, hiểu đạo lý, có những chuyện không thể làm như vậy…" 

Mẹ ngừng một chút, rồi dịu dàng gọi: "A Viêm." 

Trần Viêm bị mẹ dỗ dành đến mềm lòng: "Vậy chị nói xem, phải làm sao?" 

Mẹ làm động tác cứa cổ. Trần Viêm sững người, ánh mắt có chút nghi ngờ. 

Mẹ khẽ cười, nắm lấy tay chú ta, đặt lên eo mình: "Bọn họ đều nói con cái chị sinh ra đều thông minh. Chú không muốn đường đường chính chính có một đứa sao?"

Hôm đó, Trần Viêm rời đi với vẻ mặt thất thần. 

Khi tôi ra khỏi bếp, mẹ đang nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên tay, không biết đang suy nghĩ gì.

"Mẹ." 

Tôi khẽ gọi. Mẹ giật mình, vội vàng ôm chặt lấy tôi.

 

Nửa tháng sau đó, Trần Viêm không hề đến tìm mẹ. 

Nhiều lần, tôi nhìn thấy chú ta đứng từ xa, nhìn mẹ làm việc trên đồng mà ngẩn người. 

Mẹ không hề hay biết, đưa tay vén những sợi tóc mai lòa xòa trước mặt. 

Khi cúi xuống nhổ cỏ, vòng eo vô tình tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. 

Vài ngày sau, cha lên núi đốn củi, nhưng mãi không thấy trở về. 

Khi dân làng kéo nhau lên núi tìm kiếm, thì nhìn thấy Trần Viêm vừa xuống núi. 

"Mọi người đang tìm ai đấy? Anh trai tôi à?" 

Chú ta kinh ngạc trợn to mắt nói: "Anh ấy chưa về sao?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vuot-qua-nui-cao/chuong-5.html.]

Mẹ cầm đèn pin, đi theo sau dân làng, vừa đi vừa khóc. Trần Viêm luống cuống: "Chị dâu đừng lo lắng, để em đi tìm anh ấy cùng mọi người!" 

Mẹ nhất quyết đòi đi cùng chú ta. Trần Viêm không lay chuyển được mẹ, đành phải dẫn mẹ theo. 

Trong rừng núi, ban đêm sương mù dày đặc. 

Ngay cả đèn pin cũng chỉ soi sáng được khoảng hai ba bước chân. 

Mọi người tản ra tìm kiếm, Trần Viêm giả vờ dẫn mẹ đến chỗ vắng vẻ: "Chị dâu, giờ thì được rồi chứ?" 

Mẹ cười, hất tay chú ta ra: "Háo sắc! “Giải quyết thế nào?" 

Trần Viêm không buông tha, đưa tay sờ soạng mẹ tôi: "Đẩy xuống rồi, vách núi cao như vậy, anh ta không sống nổi đâu." 

Mẹ cười, chủ động dựa vào người chú ta, đèn pin rơi xuống đất. 

Ngay sau đó, tiếng hét của mẹ vang lên: "Á!" 

Trần Viêm giật mình: "Sao vậy?" 

Mẹ nhặt đèn pin lên, ôm lấy cánh tay ngồi xổm xuống đất, giọng nói nghẹn ngào: "A Viêm, hình như có thứ gì đó ở đằng trước. Anh trai chú... có khi nào chưa chết, mà mắc kẹt ở đó không?" 

Nghe vậy, Trần Viêm sững người, bước về phía trước hai bước. Mẹ run rẩy nói: "A Viêm, lại gần thêm chút nữa đi, ngay trên cái cây đằng trước đó..." 

Trần Viêm nhíu mày bước tới. Mẹ đột nhiên đứng dậy, đẩy mạnh chú ta từ phía sau. 

Người đàn ông thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng, đã rơi xuống vực sâu thăm thẳm. 

Sau khi chồng và em chồng lần lượt mất tích, mẹ đóng cửa ở lì trong nhà. 

Bà nội đổ bệnh, ngày càng già yếu.

May mà đến ngày thứ ba, dân làng tìm thấy cha đang hôn mê bất tỉnh dưới sông. 

Cha may mắn sống sót, nhưng đầu bị va đập mạnh, trở thành kẻ ngốc. 

Tuy ngốc nghếch, nhưng sức lực vẫn còn đó, mấy mẫu ruộng trong nhà vẫn có thể canh tác bình thường. 

Mẹ xích một sợi dây xích sắt vào chân cha, dắt cha ra đồng làm việc. 

Tôi cảm thấy sợi dây xích đó trông quen quen, nhìn chằm chằm hồi lâu, mới nhận ra. 

Đây chính là sợi xích từng khóa trên mắt cá chân mẹ. 

Ban đầu, bà nội nhìn thấy mẹ dắt cha như dắt súc vật, tay trái còn cầm một cây gậy tre quất vào người cha, bà tức giận ngồi trước cửa gào khóc thảm thiết, chỉ tay vào mặt mẹ, mắng mẹ là con đàn bà độc ác: "Con trai ơi, con trai khổ mệnh của mẹ...Cả đời tôi ăn ở hiền lành, sao lại rước phải con đàn bà độc ác này? Ông trời ơi, ông mở mắt ra mà xem, nhà tôi gặp đại họa rồi…" 

 

Loading...